“Chị biết rồi.” Hạ Nhược Tâm cười, chút ghen tuông nhẹ nhàng hiện lên trong ánh mắt nhưng so với trước kia cũng không nghiêm trọng, có lẽ lúc này cô muốn chúc phúc cho anh nhiều chút.
Thật sự cô đã sớm biết, chỉ là lại một lần nghe được từ miệng Cao Hân thì dường như cô lại một lần cảm thấy đau, trái tim đau nhói.
Cô thật sự thích người đàn ông kia, cô biết.
Có lẽ chưa tới được là yêu, nhưng chỉ kém một chút, thật sự chỉ kém một chút.
Cao Hân lau mặt mình: “Mẹ em cùng Bạch Thần Phong ở bên nhau, anh trai cũng muốn kết hôn.
Nhưng em cảm thấy ở trong nhà đó như kẻ ngốc chịu không nổi nữa.”
Nói, mắt anh hơi đỏ giống như một con dã thú muốn phá tan ngục giam của mình.
Hạ Nhược Tâm đem thêm một bát mì đặt trước mặt anh, tức khắc dã thú bê bát lên ăn ngấu nghiến không cần giữ hình tượng.
“Cao Hân, em định làm thế nào?” Hạ Nhược Tâm ngồi xuống hỏi Cao Hân.
Cao Hân ngẩng mặt lên, dường như có chút hận: “Bọn em ở trong nhà kia kì thật không có ngày lành.
Bạch Lạc Âm trước giờ đối với mẹ không có một chút gì là tôn trọng bề trên, trước nay đều không tôn kính bà.
Chị Nhược Tâm, chị có hiểu ăn nhờ ở đậu là gì không?”
“Ừ, chị hiểu.” Hạ Nhược Tâm cười, trong nụ cười có chút chua xót lóe qua.
Cô cũng là ăn nhờ ở đậu lớn lên, trong đó có tư vị dạng nào cô đã nếm hơn hai mươi năm, sao có thể không biết.
Chỉ là có một số việc lại không thể lý giải như vậy.
“Chị biết em vẫn muốn mang mẹ em rời đi, nhưng em đã từng hỏi qua mẹ em có thật sự muốn rời đi hay không.
Bà cũng biết Bạch gia không tốt, bà cũng biết Bạch Lạc Âm đối với bà như nào.
Bà không phải đầu gỗ, bà cũng có cảm giác, có cảm giác bà sẽ tự hỏi.
Trước kia Cao Dật cũng có ý muốn cùng hai người rời khỏi Bạch gia, nhưng vì sao mà không đi, vì sao hiện tại mọi người vẫn cứ ở lại Bạch gia?”
Thân thể Cao Hân cứng đờ, anh cúi đầu ăn tiếp một miếng mì.
“Ý kiến của em không đại diện hết mọi người.” Hạ Nhược Tâm tiếp tục nói: “Có câu ngạn ngữ rất đúng, ‘Trang Tử không phải cá, sao biết cá vui hay buồn’.
Theo ý của em, mẹ em ở lại Bạch gia chính là chịu khổ chịu sở, nhưng đối với bà có lẽ có thể ở bên người đó chính là hạnh phúc của bà.
Mà ở điểm này, anh Cao Dật của em có lẽ hiểu và rõ ràng hơn em.”
Bả vai Cao Hân hơi run rẩy, cũng không biết nghĩ tới điều gì.
Anh lại ăn thêm một chút mì, lại thấy hơi mặn mặn.
“Chị Nhược Tâm, chị cho nhiều muối sao?” Sao lại mắn như vậy, âm thanh của anh chứa đầy giọng mũi.
“Mặn, tạm chấp nhận đi.”
Hạ Nhược Tâm cầm lấy giá vẽ của mình, lại một lần nữa lấy một tờ giấy mới tiếp tục vẽ.
Kỳ thật cô không nấu mặn.
Mặn là trong tâm, cũng là nước mắt.
Đàn ông không có nước mắt, không đúng, chỉ là chưa đến lúc họ đau xót.
Sau đó không lâu, Cao Hân đã ăn xong bát mì, ngay cả canh cũng uống sạch sẽ.
Khi đã no rồi, nỗi lòng anh cũng bình tĩnh trở lại, người lần thứ hai khôi phục lý trí mới phát hiện chính mình rốt cuộc đã ấu trĩ như nào.
Những cái đó hối hận cùng xin lỗi, cũng dư cắt vỡ yết hầu của anh, đau như lửa đốt.
“Chị Nhược Tâm, cảm ơn chị.” Anh thật tình nói lời cảm tạ.
Ngần ấy năm tới nay, hóa ra anh mới nhận ra mình không rõ lắm về một người.
Về sau, về sau anh sẽ không như vậy, anh sẽ chăm sóc mẹ tốt, sẽ không khiến mẹ thêm đau lòng.
“Không có gì.” Hạ NHược Tâm cúi đầu, bút đưa lên giấy tạo âm thanh sàn sạt.
Cô cũng là một người mẹ, cô hiểu về một người mẹ.
Cô cũng là một phụ nữ nên cũng hiểu về phụ nữ.
Vệ Lan là một người mẹ nhưng cũng chỉ là một phụ nữ bình thường.
Nếu cô có thể ích kỉ một chút, như là Thẩm Ý Quân, có lẽ cuộc sống của cô cũng tốt hơn rất nhiều.
Nhưng cô không phải vậy, cô không đi con đường đó.
Bút vẫn nhẹ nhàng di chuyển trên giấy, chỉ không biết vì cái gì thành trước giấy lại ướt lên, từng giọt nước rơi xuống, đây là trời mưa sao, sao lại có thể, đây là trong nhà…
“Chị Nhược Tâm…”
Cao Hân gọi cô một tiếng.
“À, có cát bay vào mắt chị.” Hạ Nhược Tâm dụi hai mắt mình, khóe môi cười miễn cưỡng.
Nỗi buồn kia cũng nhiễm vào khóe mắt.
Yết hầu Cao Hân cứng đờ, không biết nói gì.
***
18 tháng 3.
Cũng không biết là thứ mấy, hôn lễ Cao Dật định ở ngày này.
Hạ Nhược Tâm đem gửi con gái ở nhà phu nhân Mỹ Phù, chính là nhà người bạn da đen của Tiểu Vũ Điểm, tự mình đi ra ngoài một lần.
Lúc này, ánh mặt trời ấm áp, thời tiết khó cũng đã qua đi, hết thảy mọi thứ đều hướng về điều tốt đẹp đi tới.
Chỉ là trong lòng cô lại xám xịt.
Bốn phía đều là người ngoại quốc da trắng mắt xanh tóc vàng, mái tóc đen hung của cô ở chỗ này rõ ràng dị thường.
Cao Dật kết hôn, cô muốn mình nên tới đưa chút gì đó, chỉ là nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn không biết đưa gì mới tốt.
Cuối cùng cô chọn một đàn dương cầm bằng thủy tinh nhỏ.
Bạch Lạc Âm thích dương cầm, tặng cái này hẳn không sai đi.
Trên đời này liệu còn có ai giống cô, bạn trai kết hôn cô còn đích thân chọn lễ vật, thậm chí còn muốn đưa một câu chúc phúc.
Đương nhiên cô cũng biết có lẽ không ai hoan nghênh cô ở đó.
Cô cầm lễ vật đứng ở cửa trang viên Bạch gia.
Cô không gõ cửa, cô chỉ đang dợi.
Có người đi tới cô lại nép chính mình vào góc tường.
Một chiếc xe dừng lại, cửa trang viên cũng mở ra, một đôi năm nữ đi ra.
Cô mặc một một thân màu trắng liền ống tay áo, trên mặt mang vòng cổ kim cương to lớn khiến mọi người phải chú ý.
Cô gái đem đầu mình dựa vào vai chàng trai thân mật.
Màu mắt chàng trai dày đặc một ít, quay mặt qua cùng cô gái nói câu gì đó, cô gái lại bưng miệng cười, hiển nhiên bị chàng trai chọc cho cười.
Khi bọn họ đi vào rồi Hạ Nhược Tâm mới từ từ bước ra.
Cô vuốt ngực mình, có chút hơi hơi đau, nhưng là, giống như cũng không quá đau.
Có lẽ vẫn là câu kia, bởi vì không hoàn toàn yêu, đúng vậy, bởi vì còn chưa đến mức yêu.
Cửa lại một lần đóng lại, cũng là ngăn cách trong ngoài thành hai thế giới.
Hạ Nhược Tâm cúi dầu, đôi tay vẫn cầm chiếc dương cầm bằng tủy tinh, lại không biết đưa vào bằng cách nào.
“Nhược Tâm?” Đột nhiên có âm thanh tới làm Nhược Tâm xoay người lại, liền thấy Vệ Lan đi tới, vẻ mặt ngạc nhiên cùng vui vẻ.