Tân Hôn Không Tình Yêu Thế Tội Vợ Trước FULL


Hạ Nhược Tâm đương nhiên biết Sở Luật đến đây làm gì, nhưng thật sự hiện tại cô cũng rất cần có người giúp.

Cô cùng Vệ Lan dù sao cũng chỉ là phái yếu, hơn nữa Vệ Lan dạo gần đây thân thể cũng không tốt, cô chỉ sợ nếu lại xuất hiện tình huống giống hôm qua, thì cô và Vệ Lan phải làm thế nào bây giờ, Cao Dật sẽ ra sao đây?
Tính đi tính lại, cô lại đi vào quầy quần áo lựa chọn, nhưng chính lúc đó cô cũng không biết phía bên kia Sở Luật đã âm thầm cong khóe môi lên, cô dường như đã quên mất một điều quan trọng, anh là người từ nhỏ đã sống trong thương trường cho nên đối với bất cứ thứ gì, anh đều có thể tính toán hết thảy, cho dù là một chuyện nhỏ đi chăng nữa.

Nhược Tâm chọn ra hai bộ áo quần đơn giản rồi đưa đến cho Sở Luật.

Sở Luật thử cũng không thèm thử, trực tiếp mang ra quầy tính tiền.

“Anh không thử trước sao?” Hạ Nhược Tâm hỏi.

“Không cần.

” Sở Luật lấy thẻ ra từ trong túi, “Đồ em chọn nhất định không vấn đề gì.


Hạ Nhược Tâm nghe thế cũng lười đáp lại, dù sao anh mặc gì cũng là đồ ở nhà mà thôi, hơn nữa dáng người Sở Luật vốn dĩ cũng không xấu.

Sở Luật bên kia đổi đi đổi lại nhiều loại thẻ, nhưng kết quả nhân viên cửa hàng thu về lại báo không hợp lệ.

Sở Luật liền lấy mấy cái thẻ khác ra, nhưng kết quả cũng là không nhận, cho đến khi anh thay đổi tới ba bốn chiếc thẻ khác nhau mới chợt nhớ tới, hôm đó anh đi vội chỉ kịp mang theo thẻ nội địa, còn thẻ quốc tế thì lại không mang, tiền mặt trong túi anh cũng chỉ có nhân dân tệ anh cũng chưa kịp đổi, không xài được ở nước ngoài.

Hết cách, anh đành phải quay sang cầu cứu Hạ Nhược Tâm.

“Nhược Tâm, cho tôi mượn tiền, trở về tôi sẽ trả lại em gấp mười lần.


Sở Luật lần đầu tiên gặp được tình huống túng quẫn như thế này, trước giờ anh đi mua đồ với phụ nữ đều là anh trả tiền, nhưng bây giờ thì lại đổi ngược lại, làm anh bây giờ chỉ có cảm giác muốn đào một cái động dưới đất mà chui vào, thật mất mặt.

Tùy rằng đây là ở nước ngoài, không giống như đàn ông trong nước phải đứng ra thanh toán mọi thứ, nhưng nếu đi mua sắm mà để phụ nữ trả tiền ít nhiều cũng sẽ làm người ta chú ý, tính tình Sở Luật trước giờ kiêu ngạo, nhưng đến khi sang bên này lại thấy mất hết cả mặt mũi.

Hạ Nhược Tâm lấy thẻ của mình ra, còn may, cô cũng có tích lũy được một ít tiền, nếu không có chút tiền tích cóp này thì chắc cô cũng không đủ tiền để chi trả cho đống đồ của anh mất.

Đồ anh chọn chỉ toàn là đồ tốt, vài món như vậy cũng đã lên tới vài ngàn, phải mất tới một phần ba tháng lương của cô.

Tính tiền xong cô lại mua một đôi dép lê dành cho nam, rồi còn mấy đống phụ kiện nhu yếu phẩm linh tinh khác rồi ném lại cho anh xách đồ, anh cũng đừng tưởng cô sẽ ngu ngốc làm cu li đi theo anh xách đồ nhé.

Lúc trở về thì Hạ Nhược Tâm vội vàng về thăm Cao Dật, nhìn cảnh một ngày không gặp như cách tam thu trước mặt khiến Sở Luật không khỏi chua xót trong lòng, bất quá anh cũng không thể làm gì cả, chuyện đến nước này đều là do anh gây ra bây giờ chính anh phải gánh lấy hậu quả.

“Dì, anh ấy vẫn ổn chứ?”
Hạ Nhược Tâm hỏi Vệ Lan, cẩn thận đem tay áp lên trán cao Dật, cô sợ anh lại sinh bệnh, như vậy thì thật là dậu đổ bìm leo.

“Ừ, không có việc gì, mọi chuyện vẫn ổn.

” Vệ Lan cười cười, bà rất vui mừng: “Nó vẫn ngủ như thế, không có phát tác, dì cũng không dám hi vọng xa vời hơn nữa, nó như hiện tại cũng tốt rồi, chỉ mong nó có thể ngủ nhiều hơn một tí nữa để có thể lấy lại được sức.


Bà thực sự rất đau lòng thay con trai, hiện tại bà chỉ muốn anh ngủ được một giấc ngon lành, những thứ khác bà đều không dám nghĩ đến.

Hạ Nhược Tâm cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô sợ mình trở về chậm, lỡ Cao Dật lên cơn thì chỉ có một mình Vệ Lan không giải quyết được.

Còn tốt, anh vẫn luôn ngủ mà chưa tỉnh.

“Dì, dì đi nghỉ ngơi đi, con sẽ chăm sóc cho anh ấy.


Hạ Nhược Tâm ngồi xuống, hai người thay phiên nhau chăm sóc rồi tranh thủ đổi phiên nghỉ ngơi, tinh thần cũng có thể tốt hơn một chút, hơn nữa tình trạng của Cao Dật bây giờ cũng vẫn còn rất tốt, Vệ Lan cũng có thể nghĩ ngơi một tí.

“Không cần, để dì trông.


Vệ Lan không cần nghỉ ngơi, kì thật bà cũng không ngủ được.

Hạ Nhược Tâm không nói gì nữa, cô cũng biết Vệ Lan sẽ trả lời như thế.

Nhược Tâm lấy ra từ trong tủ một bộ chăn nệm trải trên mặt đất, cũng không có ý đi ra ngoài.

“Dì Vệ, dì nằm nghỉ ở chỗ này một lát đã, nếu Cao Dật tỉnh thì dì cũng biết, con cũng ở đây, nếu anh ấy không ổn con sẽ gọi.


Vệ Lan nghĩ nghĩ, cuối cũng vẫn gật đầu đồng ý.

Hạ Nhược Tâm đắp lại chăn giúp bà, cứ như vậy ngồi dưới đất chờ Vệ Lan ngủ, mà vệ Lan vừa nằm xuống thì cũng từ từ ngủ say, bà thật sự đã quá mệt mỏi.

Hạ Nhược Tâm xoay người, Cao Dật lúc này đang ngủ, hô hấp đều đều, thỉnh thoảng nhăn nhó, xem ra trong giấc ngủ anh cũng rất thống khổ.

Nhưng bọn họ ai cũng biết đây chỉ là bắt đầu, còn chưa có kết thúc.

Cô dựa vào một bên góc tường, cũng muốn ngủ một chút nhưng vừa mới nhắm mắt không bao lâu thì bên cạnh lại đột nhiên truyền đến tiếng động.

Hạ Nhược Tâm vội vàng mở mắt, trước hết xem dây thừng trên người Cao Dật xem có được cột chắc không, kết quả vẫn là Vệ Lan đau lòng cho con trai, nghĩ con trai cả ngày đều bị trói, hiện tại đã ngủ hẳn là không có chuyện gì nên mới đem dây thừng mở ra, nhưng thời điểm Cao Dật phát tác cơn nghiện căn bản không bất luận là ban ngày hay ban đêm.

Hạ Nhược Tâm trong lòng suy nghĩ, rốt cuộc Bạch Lạc Âm đã tiêm vào người Cao Dật thứ gì mà đáng sợ như vậy.

Cô vội vàng trói tay Cao Dật lại, nhưng động tác của anh tựa hồ đối với cô còn nhanh hơn, Cao Dật đã mở được cửa, định xông ra ngoài nhưng đúng lúc này một bàn tay từ bên ngoài duỗi vào trực tiếp đem Cao Dật kìm lại.

“Buông ra!”
Cao Dật lớn tiếng gầm lên.

Phịch một tiếng, người của anh đã bị đẩy ngã trên giường, còn chưa kịp giãy dụa thì một sợi dây thừng cũng đã bay nhanh đến hướng của anh, nhanh chóng trói anh lại.

Vệ Lan ở bên kia mới vội vàng lo lắng hướng con trai mình nhào tới.

‘Tiểu Dật, Tiểu Dật, con sao rồi?”
Cao Dật bên kia cắn chặt răng, trong cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ đầy thống khổ, thập phần khiến người ta đau xót.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui