Tân Hôn Không Tình Yêu Thế Tội Vợ Trước FULL


“Phải đi?” Cao Dật đút hai tay vào túi quần, gió nhẹ thổi trên mái tóc anh.

Anh vẫn rất mảnh khảnh, gió thỉnh thoảng thổi tới người, luồn qua ống khiến quần áo anh căng phồng lên.
“Không đi thì làm gì?” Sở Luật nhàn nhạt nói.

Anh mang theo một cái rương không lớn, trong rương đều là quần áo của anh, ngay cả đôi dép lê nhựa kia anh cũng mang về.

Nơi này có không ít hồi ức, cũng để để anh gặm nhấm mấy năm dù kết quả cuối cùng vẫn không như ý.
“Chúc anh may mắn.”
Cao Dật giơ tay đặt trước mặt Sở Luật.
Sở Luật cũng vươn tay, nắm lại cụng vào tay của anh.

Hai người lúc này giống như chứng minh một điều gì đó, rồi Sở Luật buông tay xuống.
“Nếu anh đối xử với họ không tốt tôi sẽ lại đến, bất kể là khi nào.”
Sở Luật nhìn thẳng hai mắt Cao Dật, nghiêm túc nói ra từng từ.
Mặc kệ anh về sau ở đâu, chỉ cần Cao Dật dám đối xử không tốt với hai người phụ nữ của anh, chẳng sợ đi đến thiên thai đuổi tới hải giác anh đều sẽ không bỏ qua.
“Yên tâm.

Anh không có cơ hội này.” Cao Dật lại bắt tay Sở Luật.

“Gặp lại, còn có bảo trọng.”
Sở Luật không đáp lại, anh xoay người dẫn theo hành lý của mình rời đi, quanh người giống như mang theo một tia nhàn nhạt cô đơn lạnh lẽo.

Cao Dật vẫn luôn hơi mỉm cười, vào lúc này nhẹ nhàng hạ xuống.
Lúc Hạ Nhược Tâm trở về cô cảm giác được nơi này có gì đó không bình thường.
Lúc này nghe được tiếng cửa mở hẳn người nào đó phải ra xum xoe mới đúng, chỉ là cô đi vào đã lâu vẫn không thấy người đàn ông kia đâu, quả là đã đổi tính.
Cô đem đồ ăn đặt trong phòng bếp, nghĩ hôm nay phải cho cả nhà ăn cái gì ngon, suy nghĩ hồi lâu đến phát sầu, rồi chợt nhớ người nào đó có nói qua muốn ăn cá hấp.
Hôm nay cô thật sự là mua cá.
Có điều rốt cuộc là ai muốn ăn, hình như là người đàn ông kia đi, cô có chút bài xích anh, cũng không thích ghi nhớ lời anh nói, có lẽ đây là một loại phản kháng tiểu nhân, cũng là một loại trả thù.
Cô bắt tay vào làm, bắt đầu nấu ăn, chỉ là khi cô đem nồi cá ra lại sửng sốt một chút.
Rõ ràng cô muốn làm cá kho, vì cái gì mà lại làm thành hấp.
Cô đứng nửa ngày trước đĩa cá, không biết cá này có còn có thể nấu lại một lần, nhưng hình như không được.

Trừ phi đem cá nấu thành canh, nhưng một con cá lớn như vậy nếu nấu thành canh, nói thật không thể ăn hết được.
Cô nghèo quá, cô khổ quá, cho nên mỗi chút thức ăn đều rất quý trọng, đương nhiên cũng bao gồm cả Tiểu Vũ Điểm, cho nên cá này cứ để vậy ăn đi.
“A, hôm nay có cá à?” Cao Dật vừa thấy cá liền thích.
Chỉ là khi anh tiến đến lại thấy không phải món cá kho anh thích mà là cá hấp.
“Anh mới khỏe lại, bồi bổ một chút.” Hạ Nhược Tâm dọn bát đũa xong một hồi liền chuẩn bị lại ăn cơm.
Sau đó không lâu Vệ Lan cũng trở về, bà mang Tiểu Vũ Điểm đi rửa sạch tay rồi cùng bé lại bàn ăn cơm.

Vài người cùng ngồi xuống, lúc sau tất cả cùng ăn, chỉ có Hạ Nhược Tâm không động vào đũa.
“Nhược Tâm, em không ăn sao?” Cao Dật hỏi cô, lại đem đũa đặt vào tay cô.

“Không ăn cá sẽ nguội.”
“Ăn.

Sao lại không ăn chứ?” Hạ Nhược Tâm cầm lấy đũa gắp một khúc cá, có người không ăn cũng được, cá này là của bọn họ, không ăn càng đỡ đi một phần cơm.
“Nhược Tâm, anh ấy đi rồi.” Cao Dật cười, nhưng ánh mắt lại hơi mờ mịt.

Anh cười nhưng vẫn cảm giác giống như mất mát điều gì.
“A, ai đi rồi?” Hạ Nhược Tâm vẫn đang ăn tùy ý hỏi một câu, rồi sau đó không sao cả, tiếp tục ăn cá, ăn cơm.
Cao Dật bê bát lên, lại khẽ thở dài một tiếng, sau đó coi như không có việc gì cũng ăn tiếp.

Chỉ là không biết có bao nhiêu người trong bữa cơm này đang ăn mà không biết mùi vị gì.
Sau khi ăn xong, Vệ Lan mang Tiểu Vũ Điểm ra ngoài chơi, Cao Dật giúp Hạ Nhược Tâm thu dọn bàn ăn.

Lấy một ít nước rửa bát, Hạ Nhược Tâm hơi rũ lông mi xuống, bắt đầu rửa bát đũa, đến khi một người đàn ông đến gần cô tự nhiên rụt thân mình một chút sau đó tiếp tục rửa bát.
Mà cô không biết lúc này tay Cao Dật đang để trong không trung, rồi sau đó chậm rãi thu hồi tay lại.

Anh đi ra ngoài, trong phòng bếp chỉ còn một mình Hạ Nhược Tâm, vậy mà cô lại có cảm giác không khí cũng đi theo ra.
Có người cho cô áp lực không kém người đàn ông khác.
Bên ngoài, Cao Dật khoanh tay trước ngực đứng ở trước cửa sổ.

Anh đang cười nhưng lại là ý cười khó nhịn.

giống như đang nghĩ tới gì đó.

Bên trong Hạ Nhược Tâm đã rửa xong bát đũa, lông mi hơi rũ xuống, dường như có chút nặng nề.
Buổi tối, Hạ Nhược tâm dỗ con gái ngủ.

Bé muốn nghe chuyện cổ tích cô bèn kể cho bé, bé nghe tới bốn lần nàng công chúa Bạch Tuyết mới đi ngủ.

Mà cô cũng không có thời gian cho chính mình, nhiều ngày vẫn luôn lo lắng cho chuyện của Cao Dật đã đem mọi chuyện khác bỏ sang một bên, đến nỗi người đàn ông kia rời đi, bọn họ đều hiểu rõ trong lòng mà không có nhiều lời.
Đi hay không đi cũng chỉ như một khách trọ mà thôi.
Xoa xoa cổ nhức mỏi của mình, cô ngồi lên ghế sô pha, lấy giá vẽ ôm vào lòng ngực, không quên mình còn đang trễ nhiều việc.
Mà cô cũng vài tháng không mở máy tính.

Dường như đồng thời, cô vừa online thì nick của người kia cũng sáng lên.
Cô vội vàng gõ một chuỗi kí tự chuyển đi.
Hạ chưa: “Xin lỗi anh, chuyện trong nhà đã ổn rồi, tôi sẽ sớm nộp các bức tranh còn thiếu.”
Nếu trời có nắng: “Không vội, không cần vội.

Chuyện của cô thật sự ổn rồi?”
Hạ chưa: “Đúng vậy, cuối cùng đã ổn rồi.

Qua cơn mưa trời lại sáng, mọi chuyện đều cũng đã qua.”
Bên cạnh một cái máy tính khác, Sở Luật đang rót một ly trà, trên bàn bày ra nhiều tài liệu, lúc này anh đang cười, nhưng vừa cười lại bừng tỉnh.
Qua cơn mưa trời lại sáng?
Là tình của hai người đi?
Hạ Nhược Tâm đóng máy tính lại, tuy rằng bên kia không thúc giục cô vẽ, nhưng những việc này vẫn phải nhanh chóng hoàn thành.

Cô sẽ không vì người khác thoải mái với mình mà mình lại ỉ lại.
Với cô, nợ chính lạ nợ, đã nợ thì phải trả.
Cô chăm chú vào bức tranh, đến khi Cao Dật ngồi bên cạnh cô thật lâu cô cũng không biết.

Lúc cô cảm thấy bả vai mình có chút nhức mỏi muốn dừng lại thì có bàn tay lại thay thế động tác của cô, ngón tay nhẹ nhàng bắt đầu xoa bóp bả vai cho cô.
Cô sửng sốt, theo bản năng muốn né tránh, kết quả vừa thấy là Cao Dật mới hơi hơi thả lỏng thân thể.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui