Tân Hôn Không Tình Yêu Thế Tội Vợ Trước FULL


“Không muốn nghe à?” Cao Dật hướng về phía cô lại phun một làn khói thuốc, lúc này anh hoàn toàn không văn minh như trước kia, một thân tối tăm giữa tranh tối tranh sáng.

Anh thật sự đã thay đổi.
“Cho nên, em cùng con gái đi đi.” Anh đưa tay đặt lên mặt Hạ Nhược Tâm.

“Có em ở đây anh sẽ không thoải mái, bởi vì em chứng kiến lúc anh tốt nhất, cũng thấy lúc anh chật vật nhất.

Nhược Tâm, anh là đàn ông, hiện tại không mặt mũi nào đối mặt với em, em hiểu không? Anh muốn bắt đầu lại một lần nữa, cho nên nhất định phải vứt bỏ hết mọi thứ, Bạch gia, Bạch Lạc Âm, còn có cả em.

Em sẽ khiến anh thấy áp lực, khiến anh tự ti, mà anh không thích không thể khống chế bản thân mình như vậy.

Em càng tốt với anh thì anh càng căm hận mọi thứ, em càng không rời bỏ anh thì anh càng khó có thể chấp nhận.

Cho nên nếu em thật sự muốn anh tốt thì mong em hãy rời đi.”
Nói xong, anh dùng sức bóp tắt điếu thuốc trong tay, ném vào gạt tàn ở một bên.

Từng câu từng chữ của anh giống như ngàn mũi kim đâm vào lòng Hạ Nhược Tâm.
Hóa ra sự tồn tại của cô lại là sự khó chịu đối với anh.
Hóa ra anh thay đổi như vậy nguyên nhân chính là cô.
Hóa ra, anh thất bại ai cũng có thể thấy, duy chỉ có cô càng quan tâm thì anh càng muốn dứt bỏ.
Đột nhiên cô gục đầu mình lên trên bàn.
***
Tiểu Vũ Điểm bò tới rồi ngồi lên túi hành lý, đôi chân nhỏ đặt ở trong không trung, thỉnh thoảng đung đưa.
“Mẹ, chúng ta sắp chuyển nhà sao?”
“Đúng vậy, chúng ta sắp chuyển nhà.” Hạ Nhược Tâm lấy một bộ quần áo từ trong ngăn tủ, cẩn thận gấp lại đặt ở một bên.
Trong một năm này các cô đã chuyển nhà rất nhiều lần, chỉ không biết là còn phải dọn bao nhiêu lần nữa mới đủ tìm được một ngôi nhà chân chính.

Thiên hạ rộng lớn vậy, trên đời này còn có chỗ nào cho các cô dung thân không.
Cô cũng không có nhiều hành lý, con gái là một túi nhỏ, cô cũng chỉ một túi.
“Mẹ, chúng ta sẽ đi đâu?” Tiểu Vũ Điểm bò xuống khỏi túi hành lý, ngồi trước mặt mẹ hỏi.
“Có thể nhìn thấy chú ba cùng dì không?” (sant: Đoạn này mình không biết nhắc tới chú ba là ai cả, có lẽ là Đỗ Tĩnh Đường.)
“Có thể.” Hạ Nhược Tâm ôm con gái lên, thật sự là Tiểu Vũ Điểm đã nhắc nhở cô, có lẽ về quê hương mình vẫn là tốt nhất.

Lá rụng lại muốn về, cô ở chỗ này nói cho cùng cũng chỉ là một khách qua đường.

Nếu không phải là Cao Dật mang cô sang đây có lẽ cô cũng không rời khỏi đất nước sinh ra mình.

Lúc trước từ Bạch gia rời đi cũng chỉ tìm một nơi ở tạm, chứ thật sự là chuyển nhà thì nói thật cô không biết mình muốn dọn đi đâu.
Nơi nào cũng là xa lạ, nơi nào cũng không phải là nhà.
Cho nên, về nhà, về chỗ trước đây của bọn họ, tuy rằng cũng không lớn nhưng cũng chính là nơi chứng kiến mẹ con cô sinh sống.

Tiểu Vũ Điểm sinh ra ở nơi đó, cũng lớn lên ở nơi đó.

Hơn nữa hiện tại cũng đã khác, cô có thể kiếm tiền nuôi con gái thật tốt, không cần phải làm việc cực nhọc như cu li nữa.
Kỳ thật cô cũng muốn từ biệt Vệ Lan, chỉ là không biết sẽ phải đợi bao lâu Vệ Lan mới trở về.

Cứ đi như vậy, các cô sẽ rời rất xa nơi này có lẽ sẽ càng tốt hơn.
Cô một tay cầm tay Tiểu Vũ Điểm, một tay kéo hành lý, đã đi rất xa.
Nơi này bốn mùa dường như đều là thế giới hoa hồng, trong không khí lúc nào cũng có hương hoa hồng thoang thoảng.

Cả đời cô sẽ không quên nơi này, tin là Tiểu Vũ Điểm cũng vậy.
“Nếu con mệt thì nói với mẹ nhé.”
Cô ngồi xổm thân mình xuống sửa sang lại quần áo cho con, các cô muốn đi tới sân bay, chờ đến ngày mai cũng đã về đến nhà.
“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm cả hai tay đều nắm lấy tay Hạ Nhược tâm, chỉ là bé hơi sụt sịt cái mũi nhỏ quay đầu lại nhìn, thật sự bé muốn gặp ba, nhưng ba lại không thích bé nữa.
Các cô đi cũng không gấp, có điều không gấp cũng vẫn là rời đi.

Trên đời này khó khăn nhất chính là sinh ly hoặc tử biệt.
Trong phòng chờ sân bay, Hạ Nhược Tâm ôm Tiểu Vũ Điểm ngồi.

Tiểu Vũ Điểm lúc này dựa vào trong lòng cô ngủ rồi.

Cô nhẹ nhàng vỗ về con gái, còn vài giờ đồng hồ nữa máy bay mới cất cánh, các cô cũng sẽ đợi ở chỗ này thêm mấy giờ.
“Mẹ…” Tiểu Vũ Điểm gọi mẹ, khuôn mặt nhỏ càng ghé sát cô thêm một chút, đôi mắt của bé vẫn nhắm chặt, lông mi thật dài hơi nhăn lại.

Bé không tỉnh, chỉ là theo bản năng biết người đang ôm bé lúc này không phải ai khác mà là người mẹ bé yêu quý nhất.
Hạ Nhược Tâm cởi áo của mình choàng lên người Tiểu Vũ Điểm rồi ôm bé chặt thêm một ít.
“Tiểu Vũ Điểm, sau này con với mẹ dựa vào nhau sống.

Con yên tâm, mẹ sẽ không để con chịu bất cứ khổ sở nào, mẹ sẽ cố gắng kiếm tiền để con có cuộc sống tốt.” Cô cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt bầu bĩnh của con gái.
Cô nhìn về phương xa, bầu trời rất xanh nhưng cũng không phải là quốc gia quen thuộc của cô.
***
Trong lúc này cũng có một người đàn ông đang nhìn bầu trời, trong mắt anh không có trời xanh, cũng không có mây trắng.
Cửa truyền đến tiếng gõ, anh chỉ nhàn nhạt bình thản nói một tiếng.

Cửa mở ra, vào tới là thư kí mới của anh mà không phải Đỗ Tĩnh Đường, bời vì cậu ta trước nay đều không gõ cửa mà sẽ đẩy luôn vào, có khi còn đạp cửa vào.
“Chuyện gì?” Anh vẫn không quay đầu lại, trên người mặc bộ âu phục màu đen càng khiến anh thêm vài phần lạnh nhạt, ngay cả âm thanh cũng vậy.

Anh trước kia là máu lạnh vô tình, mà hiện nay lại thêm lạnh nhạt, từ trong xương cốt lộ ra sự lạnh nhạt, dường như mọi cảm xúc trong anh đã bị bào mất rồi, không còn bất cứ tình cảm nào tồn tại.
Hiện tại anh mới không phải là con người, nói anh là máy móc có khi cũng không ai phản đối.
“Tổng giám đốc, Hạ tiểu thư lại tới nữa.

Cô ấy bên ngoài gây chuyện nói muốn gặp tổng giám đốc, hơn nữa nói thế nào cũng không chịu đi.” Thư kí có chút khó xử nói, hơn nữa vị Hạ tiểu thư kia phiền nhiễu khiến cô không thể làm việc được.
Nếu cứ như vậy có khi cô mỗi ngày đều phải làm tăng ca.
Thư kí cũng không nhìn thấy thân thể Sở Luật hơi sửng sốt khi nghe thấy ba từ ‘Hạ tiểu thư’, có điều cuối cùng lại cũng như không có gì, lại còn vẫn bình tĩnh như trước.
“Để cô ấy vào đi.” Anh xoay người, một khuôn mặt tuấn tú nhưng lúc này chỉ thấy sự lạnh nhạt cùng khoảng cách.
Anh là Sở Luật, một Sở Luật đã mất đi mọi thứ, cho nên anh đã không còn cần cảm xúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui