Nhìn Sở Giang ngóng trông đầy chua xót khiến cô có chút khó chịu, cô có suy nghĩ nếu khi còn nhỏ cô cũng có một người ông như vậy thì mặc kệ Hạ gia có tốt thế nào, có là thiên đường cô cũng sẽ không tới.
Chỉ là đáng tiếc cô không có.
Cho nên cô không đành lòng cướp đi ông của Tiểu Vũ Điểm, dẫu sao ông cũng rất thương bé.
Thôi, cô thở dài một tiếng rồi cầm tài liệu lên, dẫu thế nào cô cũng không cướp đi ông nội của Tiểu Vũ Điểm, làm vậy sẽ không công bằng với bé.
Người sinh ra Tiểu Vũ Điểm là cô nhưng cũng không phải tự cô quyết định được.
***
Hạ Nhược Tâm cầm lấy búp bê đưa con gái ôm:
“Nhớ nghe lời ông, chăm sóc cho búp bê tốt nhé.”
Cô nhẹ nhàng chỉnh bím tóc của con gái:
“Vâng, Tiểu Vũ Điểm biết ạ.” Tiểu Vũ Điểm ôm búp bê lên mặt cọ cọ, bé yêu nhất chính là búp bê, không có búp bê bé không ngủ được ngon.
“Đi thôi, đi chơi với ông đi.”
Hạ Nhược Tâm đứng lên cầm tay con gái đưa đến trước mặt Sở Luật.
“Cảm ơn em, Nhược Tâm.” Sở Luật bế con gái lên, mỗi lần ôm đứa bé nho nhỏ này trong lòng anh liền có một loại áy náy cùng chua xót.
Vì đứa bé nho nhỏ trong lòng ngực này bảo anh bỏ hết mọi thứ đều được.
Hạ Nhược Tâm hướng con gái vẫy tay, cô nhẹ nhàng thở một hơi rồi đóng cửa lại tránh cho mình lại hối hận không màng gì đoạt lại Tiểu Vũ Điểm.
“Chú, chúng ta đi đâu?” Tiểu Vũ Điểm túm lấy áo của Sở Luật, đôi chân nho nhỏ cũng đá làm bẩn quần của anh nhưng Sở Luật cũng không thèm để ý.
Bộ âu phục này dẫu có trăm vạn thì để làm tã cho con gái anh cũng làm.
“Về nhà của ông nội.” Sở Luật dừng lại ghì chặt con gái vào lòng mình, trong lòng anh lại có chút chua xót khó chịu.
Về nhà của ông nội, gọi là ông nội nhưng anh lại là chú.
“Tiểu Vũ Điểm có nhớ ông nội không?” Sở Luật hỏi con gái đang ở trong lòng mình.
Anh nhớ trước kia đứa nhỏ này đối với người nhà anh thì chỉ thân cận với ông nội một ít.
“Nhớ.” Tiểu Vũ Điểm lại đá đá chân mình, một vết giày in lên quần của Sở Luật.
“Ông nội đối với Tiểu Vũ Điểm rất tốt, Tiểu Vũ Điểm thích ông nội.” Ai tốt vói bé bé đều nhớ, ai không tốt bé cũng đều nhớ.
“Vậy bà thì sao?” Sở Luật cẩn thận hỏi.
Trong khoảng thời gian tiếp xúc này anh phát hiện đứa bé này khác với các bé khác, bé rất hiểu chuyện, cũng đã trưởng thành một ít, cho nên cùng bé nói chuyện như người lớn thì bé cũng hiểu được ý tứ người khác.
Tiểu Vũ Điểm không nói lời nào.
Nhưng Sở Luật lại nghe được âm thanh lầm bầm lầu bầu.
“Đó là bà của người khác.”
Ý của bé là… Sở Tương sao?
Mở cửa ra anh đặt con gái lên ghế trước.
Đây là anh mới thay đổi, anh mời kĩ sư tốt làm thành một ghế an toàn cho trẻ con ngồi nhưng đây cũng là Tiểu Vũ Điểm lần đầu dùng.
Nếu không phải sợ Hạ Nhược Tâm bài xích anh đã chuyển tới ngay sát nhà cô để thành hàng xóm, nhưng ý tưởng này cũng chỉ chợt lóe qua mà thôi.
Ahh biết hiện tại mình còn chưa lớn mật như thế được.
***
Lúc này Sở Giang đã ở bên ngoài đợi rất lâu.
“Ông ở đây làm gì?” Tống Uyển cầm tay Sở Giang đang chống vào eo nhưng Sở Giang vẫn đang chăm chú đôi mắt đục nhìn về phía trước.
“Không có gì, tôi đang đợi người.
Hay bà cùng tôi chờ?” Sở Giang nói với vợ.
“Ông tự chờ đi.” Tống Uyển có chút xem thường.
“Tôi còn phải đưa Sở Tương vào nhà, đúng không nào?” Bà hôn một cái lên mặt Sở Tương.
Sở Tương cười ngọt ngào với Tống Uyển, cái miệng nhỏ cũng chu ra như được uống mật.
“Hương Hương thích bà nội nhất.”
“Bà nội cũng thích Hương Hương nhất.” Tống Uyển lại hôn một cái vào mặt của Sở Tương rồi cầm tay Sở Tương đi vào nhà.
Sở Giang không đem việc Tống Uyển quá yêu quý Sở Tương vào trong mắt, ông biết cũng không thể trách bà, dẫu sao cháu gái cũng không ở bên cạnh, nếu không có Sở Tương thì chắc bà lại suy nghĩ tới bần thần.
Lúc này một chiếc xe màu đen đang từ từ dừng lại, đúng là Sở Luật.
Sở Giang vội vàng đi tới mở cửa xe, Sở Luật ôm một đứa bé nho nhỏ từ trên xe bước xuống.
Sở Giang vừa thấy cháu gái của mình hốc mắt lại đỏ lên.
Ông bước tới vươn tay hướng Tiểu Vũ Điểm.
“Cháu ngoan, còn nhớ ông không?”
“Cháu chào ông.” Tiểu Vũ Điểm vươn tay để Sở Giang ôm.
Sở Giang nghẹn ngào ôm lấy thân mình nho nhỏ của Tiểu Vũ Điểm.
Nhà họ đuối lý cho nên ông tuy là ông nội cũng đuối lý, vì vậy chỉ có thể cẩn thận ở bên ngoài nhà trẻ ngắm trộm cháu gái mà không dám tiến đến, sợ mẹ của bé suy nghĩ nhiều lại mang theo tiểu gia hỏa này bay đến một nơi xa.
Lâu như vậy thật không dễ dàng gì, cuối cùng cũng được ôm tiểu gia hỏa thơm tho mềm mại này rồi.
Sở Giang ôm cháu gái mình không muốn bỏ, cho dù con trai đứng đó trừng mắt ông cũng không bỏ.
Dọc được vào nhà Tiểu Vũ Điểm cùng Sở Giang ríu rít nói chuyện, nãi thanh nãi khí đồng ngôn đồng ngữ làm Sở Giang cười không kịp khép miệng.
Cửa cổng mở từ bên ngoài, rồi cửa nhà mở ra, Sở Tương vừa thấy Sở Giang vội vàng định gọi ông nhưng vừa thấy Tiểu Vũ Điểm đang ở trong lòng Sở Giang lập tức liền sững sờ, sắc mặt cũng bắt đầu tái đi.
Nó cúi đầu đứng ngồi không yên, sự không yên trong lòng cũng bừng tỉnh, một tay nhỏ dùng sức nắm lấy váy của mình.
Sao em gái lại trở về, không phải nói không trở về sao.
Trong nhà này chỉ có nó là trẻ con, thêm việc ông nội không thích nó, ba cũng không thích nó, chỉ còn có bà nội, cho nên nó có nhiều khổ sở, cũng càng không thoải mái.
Ghen ghét cùng sợ hãi làm cho một đứa trẻ vốn ngây thơ đáng yêu đã xuất hiện một ít cỏ dại ở trong lòng dường như khó có thể tiêu trừ.
Tống Uyển vừa bước ra suýt chút nữa đem mâm bát trong tay ném xuống đất.
“Tiểu Vũ Điểm của bà.” Bà vội vàng nhào tới vươn tay muốn chạm vào đứa bé này xem có đúng là thật không.
AI nói bà không yêu cháu gái, bà sao có thể không yêu, bà với Sở Tương là gửi gắm còn với Tiểu Vũ Điểm mới chính là tình yêu thật sự.
Có điều bà không biết giữa hai đứa trẻ còn nhỏ này đã bắt đầu xuất hiện tâm tư riêng của mình.
Một núi vĩnh viễn không chấp nhận được hai hổ.
“Chào bà nội.” Tiểu Vũ Điểm lễ phép hướng Tổng uyển chào hỏi nhưng lại không thân cận với bà.
Tống Uyển vội vàng lau một chút nước mắt của mình.
“Ăn cơm trước đã, lát nói sau.” Bà còn đang nghĩ có lẽ phải nấu thêm vài món ăn, cháu gái bà đã về, bà vội vàng vào bếp lôi kéo bảo mẫu nói chuyện, hiện tại bà bức thiết muốn tìm người chia sẻ sự vui sướng của mình.