"Hạ tiên sinh, xin hỏi ông tìm tôi có chuyện gì? Lát nữa tôi phải đi làm, không có nhiều thời gian."
"Nhược Tâm." Hạ Minh Chính thật sự cảm thấy Hạ Nhược Tâm đã thay đổi, cô không còn cam chịu như trước, hiện tại cô thật không thèm để ý, không thèm để ý Hạ gia đương nhiên cũng không để ý Thẩm Ý Quân, huống chi ông là người cha dượng trước nay không đối xử với cô quá tốt.
"Nhược Tâm, nghe nói con làm trong công ty Sở Luật?" Ông khó khăn nói, vốn dĩ những lời này ông không nên nói nhưng con gái ông khiến ông phiền muốn chết rồi.
"Đúng vậy, anh ấy là ông chủ của tôi." Nhược Tâm thấy cái này không cần phải giấu giếm: "Tôi làm việc cho anh ấy, anh ấy trả tôi tiền lương, chỉ vậy thôi."
"Nhược Tâm, sao con phải làm ở đó? Nó đối xử như vậy với con..." Hạ Minh Chính nói những lời này thật sự có chút chột dạ.
"Bởi vì tôi cần tiền." Hạ Nhược Tâm cầm cái ly trên bàn, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn bên cạnh ly.
Cô có thể cảm giác được ý tứ Hạ Minh Chính tìm tới cô, người đàn ông này không có lòng tốt như vậy, không phải vì Thẩm Ý Quân, không phải vì ông ta mà bởi vì Hạ Dĩ Hiên.
"Nhược Tâm, con quay lại Hạ gia đi." Hạ Minh Chính suy xét hồi lâu mới nói với Hạ Nhược Tâm: "Hạ gia tuy không bằng Sở gia, nhưng cũng sẽ không để con cùng Tiểu Vũ Điểm đói bụng.
Ta và mẹ con đối với chuyện trước kia đều rất áy náy, mong con cho bọn ta cơ hội bồi thường, được không?"
"Sở Luật không phải là chỗ tốt dành cho con."
"Phải không?" Âm thanh sâu kín từ Hạ Nhược Tâm truyền đến.
"Không phải tôi, chẳng lẽ là Hạ Dĩ Hiên?"
Hạ Minh Chính cảm thấy chật vật vì tâm tư bị nhìn thấu.
Hạ Nhược Tâm đứng lên, thời gian cô không có nhiều lắm, cô còn phải tới công ty điểm danh, bằng không nếu bị kiểm tra thì cô sẽ bị trừ tiền.
Không duyên cớ cô vì cái gì mà phải bị trừ tiền, cô làm mẹ đơn thân còn phải kiếm tiền mua sữa cho con gái thật không dễ dàng.
"Xin lỗi Hạ tiên sinh, tôi còn phải đi làm.
Nhưng..." Cô cười như không có gì.
"Ông có thể yên tâm, tôi sẽ không có gì với Sở Luật.
Hạ Dĩ Hiên nếu có thể gả vào Sở gia thì cứ tùy ý."
Cô xoay người rời khỏi nơi này, cũng coi như cho Hạ Minh Chính có chút mặt mũi.
Bọn họ đều biết Sở Luật là người như thế nào, Hạ Dĩ Hiên không thấy được, chẳng lẽ cáo già như Hạ Minh Chính lại không biết.
Đây chính là tình cha.
Dẫu con gái có phạm vào nhiều sai lầm thì vẫn là con gái mà ông yêu nhất, cho dù yêu cầu vô lý như vậy ông cũng muốn vì con gái mà thử.
Cho nên bọn họ đều muốn khi dễ cô có phải không, khi dễ cô không nơi nương tựa, không có ba chống lưng phải không.
Xoa xoa hai mắt mình, cô cố nắng nở một nụ cười.
Không sao cả, cô không có người khác yêu thì cô yêu người khác.
Cô yêu Tiểu Vũ Điểm, cô muốn những gì mình thiếu thì con gái phải có.
Cô vội vàng đi nhưng kết quả vẫn đến muộn, thật muốn khóc.
Đến muộn một phút có bị phạt nặng lắm không?
Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, hôm nay tâm tình thật không tốt, cô muốn mắng người.
Điện thoại trên bàn vang lên, không cần đoán cũng biết được ai là người gọi đến.
"Hạ tiểu thư, mời lên đây."
"Tôi biết, tổng giám đốc." Hạ Nhược Tâm nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra thì nước trong mắt đã không còn.
Cô vào toilet vốc nước áp lên mặt mình, sau đó mới sửa sang lại tài liệu rồi đi ra ngoài.
Trong thang máy là kính trong suốt, cô có thể thấy thần sắc mình có chút trầm trọng, cô nhẹ nhàng xoa xoa mặt mình.
Giống như một chút cũng không có chuyện gì, nhưng sao vẫn thấy có quá nhiều chuyện.
'Tinh' một tiếng, thang máy ngừng lại, lúc cô đi ra thì bản thân đã bình tĩnh lại được, nhưng cô vẫn quyết định một việc, hôm nay sau khi gặp Hạ Minh Chính cô mới có quyết định.
'Cộc cộc' cô gõ cửa.
"Mời vào." Từ bên trong truyền tới giọng của anh trầm thấp cùng mang theo chút tăm tối.
Cô đẩy cửa đi vào, bên trong có thể ngửi thấy một mùi nước hoa phụ nữ, mùi này rất quen thuộc.
Có một kiểu phụ nữ nếu đã thích cũng chỉ thích một loại hương thơm, mỗi ngày cũng chỉ mang theo mùi thơm ấy, ẩn vào đó là nhân cách của nàng.
Đây chính là mùi hương của nàng, chỉ cần người khác thấy mùi là cũng sẽ biết được nàng đang ở đây.
Cô ngay lập tức nhận ra cô ta, mà trên người cô ta luôn dùng nước hoa này, cho dù là bốn năm đã qua vẫn cứ một loại này, một mùi thơm này.
Cũng là mùi khiến cô cảm thấy không thoải mái.
"Tổng giám đốc, đây là kế hoạch tôi muốn trình lên."
Hạ Nhược Tâm đem bản kế hoạch của mình đặt trên bàn làm việc trước mặt Sở Luật, càng tới gần hương nước hoa này càng nồng.
Mũi cô bắt đầu thấy không thoải mái.
Sở Luật cầm tài liệu lên, vừa mới định nói gì thì Hạ Nhược Tâm đã...
"Hắt xì..."
Không cố ý, lập tức có chút nước bắn ra xung quanh.
"Làm sao vậy, bị cảm?" Sở Luật buông tài liệu xuống chạy tới sờ trán Hạ Nhược Tâm.
Mấy ngày nay thời tiết không tốt, khi nóng khi lạnh, liệu có phải bị cảm không.
Có vẻ bị không nhẹ, lớn như vậy còn không biết chăm sóc mình, Tiểu Vũ Điểm còn nhỏ, lỡ bị lây bệnh thì sao bây giờ.
Nhưng anh vừa lại gần thì Hạ Nhược Tâm lại hắt xì một lần nữa, giống như không thể kìm lại được.
"Anh đừng tới gần tôi." Hạ Nhược Tâm đưa tay chặn Sở Luật.
"Có người biết tôi bị dị ứng với mùi hương này cho nên từ nhỏ đã tự biến mình thành bình nước hoa luôn ở trước mặt khiến tôi sợ."
Mặt Sở Luật tối sầm, trong nháy mắt anh hiểu rõ.
Anh kéo một cánh cửa đi vào, nơi này có một phòng nhỏ, bên trong có giường nghỉ ngơi, còn cố nguyên một phòng tắm, khi quá bận rộn anh sẽ nghỉ luôn ở lại đây.
Hạ Nhược Tâm đi ra ngoài, nháy mắt cái mùi khiến cô sởn tóc gáy đã biến mất.
Cô cố gắng hít từng hơi, không thể không nghĩ đây là Hạ Dĩ Hiên cố ý.
Đã nhiều năm rồi mà nó vẫn ấu trĩ như vậy.
cũng khó trách, cha mẹ quá chiều con, cũng khác với cô bị ghẻ lạnh, cô sớm đã biết độc lập còn Hạ Dĩ Hiên hiện tại sợ là còn chưa trưởng thành, vẫn tùy hứng buồn cười.
"Hạ Nhược Tâm, vào đi." Bên trong truyền ra tiếng Sở Luật.
Hạ Nhược Tâm nhẹ thở ra, cảm giác muốn khóc.
Cô mở cửa ra, vốn cho rằng sẽ lại ngửi được cái mùi kia nhưng giờ phòng đã tràn ngập mùi khác.
"Mùi quá nồng, mùi gì thế này?" Cô đưa tay phe phẩy không khí trước mặt.