Tân Hôn Không Tình Yêu Thế Tội Vợ Trước FULL


“Anh, anh sẽ làm phép sao, giống mẹ của em?” Tiểu Vũ Điểm kéo tay bé trai kì lạ hỏi.

“Mẹ em trước kia sẽ đem một viên kẹo biến thành hai viên, mẹ một viên, Tiểu Vũ Điểm một viên.
Bé trai còn chưa hiểu gì bé gái đã cười, bé không ngừng gật gật đầu.
“Anh trai lợi hại nhất, sẽ biến kẹo.

Anh sẽ biến một viên thành hai viên, Quả Nhi một viên, anh một viên.”
Trong thế giới của trẻ con sẽ tràn ngập đủ mơ mộng, kỳ thật là còn quá nhỏ không hiểu được trên đời không hề có phép thuật, cũng không có cổ tích.

Thế gới này phức tạp hơn suy nghĩ của chúng nó nhiều, cũng tàn nhẫn hơn nhiều.

Cái gọi là phép thuật đầu là người lớn lừa chúng, cái gọi là cổ tích cũng chỉ là tưởng tượng.
Tiểu Vũ Điểm suy nghĩ, rồi từ trong túi mình lấy thêm hai viên kẹo để trên tay bé trai.
“Tiểu Vũ Điểm lại cho anh hai cái, anh có thể biến ra thật nhiều để cho chị ăn.”
“Ừ.” Bé gái cũng ngẩng mặt lên.


“Anh nhất định sẽ biến ra rất nhiều kẹo ngon cho Quả Nhi.”
Bé trai lại đem kẹo trong tay nhét vào túi để dành cho em gái.
Viện trưởng đã đi tới, yêu thương sờ sờ đầu bé trai.
“Đây là Lâm Thành, em gái là Quả Nhi, hai đứa là anh em ruột.

Cả nhà bị tai nạn xe, người lớn đã không còn nữa, chỉ còn hai bé, mà Quả Nhi còn bị thương một chân.

Hai bé đều rất ngoan, rất hiểu chuyện.”
“Ba hai đứa trước kia là giáo viên dạy vẽ, hai đứa nhỏ cũng được cha chỉ bảo, từ nhỏ đều đã được tiếp xúc với tranh, tôi nghĩ hai đứa sẽ rất nguyện ý.”
Hạ Nhược Tâm đi tới ngồi trước mặt Lâm Thanh, đứa nhỏ này lớn hơn Tiểu Vũ Điểm, bé gái có lẽ cũng vẫn còn nhỏ.
“Cháu mấy tuổi rồi?” Cô hỏi.
“Chào dì ạ.” Lâm Thanh rất lễ phép.

“Cháu đã mười tuổi, Quả Nhi sáu tuổi.”
Hạ Nhược Tâm xoa xoa đầu Lâm Thanh, xảy ra chuyện lớn như vậy, thân là anh trai có thể chăm sóc được cho em gái thật sự rất khó khăn, nhìn qua hai đứa thấy nhỏ hơn tuổi thật rất nhiều.
“Dì muốn cho các cháu đi học vẽ tranh, về sau còn giúp làm triển lãm tranh, các cháu có muốn làm không?”
“Có thể kiếm tiền không ạ?” Lâm Thanh không để bụng sẽ học được gì, cũng không hiểu triển lãm tranh là như nào, hiện tại chỉ muốn biết có thể kiếm tiền hay không.
“Cháu muốn kiếm tiền sao?” Hạ Nhược Tâm không rõ sao đứa trẻ nhỏ như vậy lại biết kiếm tiền.

Tiểu Vũ Điểm nhà cô tuy vẫn là trưởng thành rất lớn nhưng bé vẫn không biết kiếm tiền là gì, chỉ biết dùng tiền để làm gì đó nhưng cũng không hiểu quá nhiều.
“Là,” Lâm thanh nắm chặt tay của QUả Nhi.

“Bác sĩ có nói chỉ cần có tiền là Quả Nhi sẽ có chân, về sau Quả Nhi cũng có thể tự mình đi.”
Hạ Nhược Tâm không khỏi chua xót, cô đi tới ngồi trước mặt Quả Nhi.
“Quả Nhi có muốn cùng anh đi học vẽ không, về sau có thể giúp anh trai kiếm tiền.”
“Thật vậy ạ?” Mắt Quả Nhi sáng lên.

“Thật sự có thể kiếm tiền ạ?”
“Ừ.


Có thể.” Hạ Nhược Tâm tin tưởng sau này có triển lãm tranh cùng với hoạt động công ích, chỉ cần Sở Luật tìm được vài người, đến lúc đó tranh bọn nhỏ cũng có thể bán được giá cao không ít.
“Cảm ơn dì.” Quả Nhi ngượng ngùng cười, nụ cười này thật sự cực kỳ giống Tiểu Vũ Điểm trước kia, có điều lúc này bé đã lớn hơn Tiểu Vũ Điểm trước kia một chút, lá gan cũng to hơn một chút.
Cô nghĩ, sau đó lấy ra cái ví trong người mình.

“Đây là do dì mới làm còn không dùng tới, về sau dì mỗi tháng nhận lương sẽ cho các cháu một ít, có thể chăm sóc chân cho Quả Nhi, cũng có thể tiến hành chưa trị.

Dì không có nhiều tiền, nhưng sẽ cố gắng.”
“Cảm ơn dì.” Hốc mắt Lâm Thanh đã đỏ, nhưng bé nhịn xuống không khóc, một tay bé vẫn nắm chặt tay của em gái, cả đời này đều nhớ kĩ Hạ Nhược Tâm.
Tiểu Vũ Điểm cắn cắn cánh môi nhỏ của mình, bé bê lên con lợn tiết kiệm đặt vào trong lòng ngực Lâm Thanh.
“Anh, đây là tiền tiết kiệm của Tiểu Vũ Điểm, để cho chị chữa bệnh.” Nói xong bé ngồi xuống kỳ quái nhìn chỗ thiếu ở chân Quả Nhi.
“Tiểu Vũ Điểm cũng bị bệnh, mẹ nói thổi phù phù sẽ không đau.” Nói rồi bé dùng sức thổi vào chân Quả Nhi.

Nhưng đây không phải là bệnh, cũng không phải bị đau, mà là không có, mặc kệ có thổi bao nhiêu lần cũng không cứu được đoạn chân đã mất của Quả nhi.
“Đi thôi con, chúng ta còn đi gặp các bạn khác nữa.” Hạ Nhược Tâm đỡ con gái lên, lại nắm chặt tay con.

Cô không muốn để con gái biết sự thật tàn khốc là chân của Quả Nhi sẽ không mọc ra được.
Cô vì cái gì mà lại trợ cấp cho Lâm Thanh, có lẽ chính là duyên phận đi.

Kỳ thật cô cũng không có nhiều, nhưng cô nguyện ý đem một phần thu nhập cho Lâm Thanh.
Rời khỏi Sở gia bốn năm nay, cô đến người thân cũng không giúp mình, lại đều những người xa lạ chưa từng quen biết cho cô hy vọng, giúp đỡ cô, cũng là cho Tiểu Vũ Điểm cơ hội có thể sống sót.
Cô vẫn luôn tin tưởng ở hiền sẽ gặp lành.

Lâm Thanh cúi đầu, tay vẫn nắm chặt cái ví, còn có một con lợn nho nhỏ đựng tiền trong lòng, nước mắt đã sắp không kìm được.
“Anh.” Quả Nhi kéo tay áo anh trai.
“Anh không sao.” Lâm Thanh đỡ em gái ngồi xuống xe lăn rồi chỉnh lại tóc cho em gái.

“Anh nhất định sẽ chữa khỏi cho em, sẽ làm em giống anh, có thể chạy nhảy, sẽ giống những bạn khác.”
Quả Nhi vui vẻ toét miệng, đôi mắt tươi cười đầy hy vọng giống bầu trời xanh ngắt bên ngoài.
Nhưng đột hiên nụ cười tắt ngấm, bé lấy tay kéo áo Lâm Thanh, đem thân hình nhỏ bé của mình trốn sau anh trai.

Tuy anh trai không cao lớn, cũng không rắn chắc, nhưng tất nhiên từ khi hai đứa vào đây đều là anh trai bảo vệ bé.
Lâm Thanh quay đầu lại nhìn thoáng qua người đang tới, cái miệng nhỏ cũng nhấp khẩn, cũng cố gắng lấy người che chắn cho em gái, nó sẽ bảo vệ em gái, bảo vệ người thân duy nhất của mình.
Sở Tương thật sự không muốn tới nơi này.

Nó còn khóc rất lâu, tưởng bà nội có em gái thì không cần nó nữa.

Sau Tống Uyển giải thích mãi nó mới biết, hóa ra không phải bà nội không cần nó mà mang bé tới co nhi viện gặp các bé khác.
Mà nó rất ghét nơi này, tuy rằng bà nội đã nói như vậy nhưng nó vẫn không tin, cho nên hiện tại vẫn cố gắng kéo tay Tống Uyển không muốn đi, đến khi bà nội nói chuyện với viện trưởng thì nó mới rõ ràng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận