Nó cố gắng học, cũng cố gắng vẽ.
Nó muốn nhanh lớn để có thể kiếm tiền rồi rời Cô nhi viện, cũng có thể chăm sóc tốt cho em gái.
Quả Nhi lấy trong túi một viên kẹo đặt vào tay Lâm Thanh.
“Em cho anh ăn này.”
“Ngoan.” Lâm Thanh cười, lại lén nhét kẹo vào túi áo mình để dành cho em gái.
Hạ Nhược Tâm nắm tay con gái, mỗi khi cô thấy tình cảm của hai anh em trong lòng lại dấy lên sự chua xót thương cảm.
Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên, đem thân mình dựa vào chân mẹ.
“Mẹ sẽ rời Tiểu Vũ Điểm đi sao?”
“Sao lại thế được.” Hạ Nhược Tâm ngồi xuống xoa xoa má con gái cười xòa: “Mẹ vĩnh viễn không rời Tiểu Vũ Điểm.”
Tiểu Vũ Điểm vươn tay ôm vào cổ mẹ, đựa khuôn mặt vào vai mẹ âu yếm.
Nhưng nhân thế gian luôn có quá nhiều hỉ hoan cùng chia ly, ngươi vĩnh viễn không biết rốt cuộc bỗng một ngày sẽ chia lìa, khả năng lại còn là vĩnh viễn.
Không có vĩnh viễn bên nhau, lại chỉ có vĩnh viễn chia lìa.
***
“Tôi muốn cô rời xa anh Luật, cô rốt cuộc có nghe thấy không? Cô điếc à?” Hạ Dĩ Hiên giống như bị điên đẩy cửa xông vào, vừa tới đã luôn miệng nói không dừng lại được.
Hạ Nhược Tâm tay vẫn cầm ly nước, cô nhàn nhạt nhìn Hạ Dĩ Hiên trước mắt không ngừng khoa chân múa tay.
Không ngờ một người luôn cao cao tại thượng, chưa bao giờ đem cô đặt ở trong mắt lại có một ngày vì cô mà thành não tàn.
Nhưng rời đi? Cô vì cái gì mà phải rời đi?
Cô thích công việc mình đang làm, không hơn.
“Hạ Nhược Tâm, cô cũng quá không biết xấu hổ.” Hạ Dĩ Hiên thấy Hạ Nhược Tâm không nói gì lại càng nói thêm những lời khó nghe: “Ai cô cũng có thể làm chồng, cũng không biết đã từng ngủ với mấy người đàn ông, thế mà hiện tại da mặt còn dày ở cạnh bên người anh Luật.
Nếu tôi là cô tôi đã sớm đâm đầu tự sát, chứ đâu có thể sống nhởn nhơ như vậy được.”
À, Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vuốt cái ly trong tay, cô không giận cũng không buồn, trong lòng cô rất bình tĩnh.
Mắng cô như vậy cũng không phải lần đầu cô được nghe, không phải bởi vì nghe quen mà bởi vì cô chưa hề làm những việc đó, vậy thì vì cái gì cô phải kết thúc mạng sống của mình.
Cô đứng lên đi qua Hạ Dĩ Hiên, lúc ngang qua đến phản ứng một chút cũng không có, mặc kệ Hạ Dĩ Hiên nói khó nghe cỡ nào với cô cũng chỉ là vào tai phải ra tai trái.
“Hạ Nhược Tâm! Tôi đánh chết cô, cái đồ đê tiện!” Hạ Dĩ Hiên đã mất đi lý trí, cô mắng nửa ngày nhưng lại vẫn giống nước đổ cổ vịt, người khác mắng ra sẽ hết giận, nhưng cô càng mắng chửi lại càng chuốc cực khổ vào mình.
Cô không kịp nghĩ gì, trực tiếp vung tay về phía trước.
‘Bang’ một tiếng.
Dường như không khí đều ngừng chuyển động, dường như thời gian cũng đã ngừng trôi.
Tay Hạ Dĩ Hiên vẫn vung về phía trước, nửa ngày đều không thu lại.
“Luật, anh Luật…”
Cô mở to hai mắt không dám tin, miệng há to ra không khép lại được.
Lúc này Hạ Nhược Tâm vẫn đặt tay lên then cửa, cô mới mở cửa ra, Sở Luật cũng đúng lúc đó bước vào, kết quả Hạ Dĩ Hiên như trời xui đất khiến tại không cẩn thận tát vào mặt anh.
Mặt Sở Luật còn chưa có ai đánh vào, đặc biệt là phụ nữ.
Sắc mặt đáng sợ của anh lúc này không thể hình dung, cả khuôn mặt toát ra sự âm u độc ác, sự góc cạnh của khuôn mặt càng thêm tối tăm sợ hãi.
Đột nhiên anh khẽ mở miệng, khuôn mặt nhìn về phía trước.
“Hạ Dĩ Hiên!” Anh nói từng câu từng chữ.
“Tốt nhất cô lập tức cút đi cho tôi!”
Anh nói từng tiếng rất chậm, rất nhẹ nhưng lại làm Hạ Dĩ Hiên không khỏi rùng mình, sau đó lảo đỏa suýt ngã vội vàng chạy ra ngoài.
Cô biết đánh vào mặt Sở Luật không phải là chuyện tốt, mà tính tình Sở Luật không phải cô không hiểu gì, anh ra tay tàn nhẫn không phải cô chưa chứng kiến.
Sở Luật không phải không đánh phụ nữ, anh còn đem người giết chết.
Tuy rằng hiện tại xã hội văn minh, nhưng giết chết mạng người một cách vô thanh vô tức cũng không phải chuyện không thể.
Hiện tại còn chưa có ai chọc anh tới nỗi anh có thể đi giết người.
Long có nghịch lân, người cũng có.
Môi Hạ Nhược Tâm run run, câu xin lỗi cũng không nói ra được.
Cô xoay người đi vào bên trong thang máy, ánh mắt cô trong gương có chút phức tạp.
Cô dựa về phía sau, ngực truyền đến độ ấm, cũng rất lạnh.
***
Hạ Minh Chính nghe được tiếng cửa gõ vội vàng đứng lên.
Gần đây ông rất vui mừng vì đứa con gái làm ông đau đầu cũng ngừng nghỉ, không đi ra ngoài gây chuyện cho ông.
Hiện tại điều ông lo lắng nhất cũng chỉ là cô con gái này, chỉ cần nó cho ông một ngày yên ổn ông liền phải cảm ơn trời đất, mà ông cũng có thể già chậm đi một chút.
Cửa mở ra, người đứng bên ngoài làm ông sửng sốt không biết phản ứng thế nào.
“A Luật, cháu đến rồi?” Ông cười có chút xấu hổ.
Đây có thể nói là con rể ông, nếu không phải xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy Sở Luật vẫn đang là con rể ông.
Trước kia hai nhà còn quan hệ tốt, mà lúc Dĩ Hiên vắng mặt mấy năm, ngày lễ ngày tết Sở Luật vẫn rẽ qua an ủi thân già mất con gái là ông, chỉ là hiện tại DĨ Hiên đã trở về, Sở Luật rốt cuộc lại không tới nữa.
Đôi khi ông thật sự có suy nghĩ nếu Dĩ Hiên thật sự chết cũng tốt, như vậy quan hệ hai nhà vẫn còn, ông sẽ không có mẫu thuẫn như vậy, mà Ý Quân cũng không giống như hiện tại, đều là thần trí không nhẹ.
“Chú Hạ, chú tốt chứ.” Sở Luật ngắn gọn chào hòi, cũng không có chút nhiệt tình nào.
Hạ Minh Chính lúc này mới phản ứng lại được, vội vàng chỉ vào sô pha.
“Ngồi, mau ngồi.” Ông vội vàng bưng trà thay nước, nhưng khi bình trà mới đặt ở trên bàn Sở Luật vẫn chưa có chút cử động.
“A Luật, cháu đây là…” Hạ Minh Chính thật sự không biết Sở Luật tới đây là có ý gì.
Hai nhà hiện tại không có xé rách mặt nhau nhưng ông biết chính là chiếu cố mấy chục năm tình nghĩa.
Nếu lúc trước Dĩ Hiên không tùy hứng như vậy thì tốt rồi, như vậy sẽ không phát sinh nhiều chuyện.
Cho nên lúc này Hạ Minh Chính có chút chột dạ, mà ông cũng không biết có chuyện gì.
Có một số việc bọn họ căn bản không nghĩ tới.
Từ chuyện Sở Luật muốn cưới Hạ Nhược Tâm, anh thờ ơ lạnh nhạt, tới cuối cùng cưới Lý Mạn Ni.
Thế cho nên ngoài Lý Man Ni cho Sở Luật uống thuốc, nếu có một người để chịu trách nhiệm cho tình cảnh hiện giờ, Hạ Dĩ Hiên không đứng sô một thì cũng phải xếp thứ hai.