Hạ Nhược Tâm đi tới, cô vừa muốn tiến lại gần thì Sở Luật giữ tay cô lại, âm thanh khàn khàn giống như không nói.
“Đừng chạm vào con, để con ngủ ngon, chờ đến khi con tỉnh lại mới là bắt đầu.”
Hạ Nhược Tâm nhắm mắt lại, mu bàn tay cô run rẩy, môi cũng run rẩy theo, ‘tách’ một tiếng, trên mu bàn tay của cô xuất hiện một giọt nước mắt, sau đó từng giọt từng giọt nước mắt lã chã rơi.
Sở Luật vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cô.
Bọn họ không còn là vợ chồng, chỉ có chung một đứa con gái, lúc này bọn họ chỉ có thể dùng động tác như vậy chịu đựng đau đớn, cũng để chống đỡ không cho mình suy sụp.
Đúng vậy, lúc này chỉ mới bắt đầu, một đứa bé bốn tuổi phải chịu một cuộc phẫu thuật lớn như vậy, bé sao có thể chống chọi được, sao có thể chịu đựng được.
Bọn họ không dám chạm vào thân thể nho nhỏ của bé, sợ đụng vào vết thương cũng sợ lỡ tay làm đứa bé đáng thương này có khi không còn cả mạng sống.
Bệnh viện xảy ra một chuyện như vậy, mặc kệ là viện trưởng hay bác sĩ đều chấn kinh rồi.
Phẫu thuật như vậy không có người nhà đồng ý, vậy mà lại cắt đi một quả thận của một bé gái.
Lại là của đứa bé bốn tuổi, quả thật không có nhân tính.
Dù xét ở mặt đạo đức hay quy trình đều không thể cho phép chuyện như vậy có thể xảy ra.
Sở Luật giấu kín chuyện này, anh không muốn con gái biết mình đã không còn một quả thận, lại còn do bà nội của bé gây ra chuyện này.
Bé còn quá nhỏ, bé không thể tiếp nhận, mà anh cũng không muốn con gái mình đứng ở đầu sóng ngọn gió.
***
“Tôi không biết, tôi thật sự không biết.” Tống Uyển hiện tại vẫn lạnh lẽo, thân thể cũng run bần bật.
Rõ ràng đưa vào chính là đứa bé bị tật nguyền, vì sao lại là Tiểu Vũ Điểm?”
“Vì sao lại là cháu?” Sở Giang sắp điên rồi, ông đang khóc.
Lão già đáng thương, cả đời này chỉ có một đứa cháu gái, vẫn luôn thương cháu gái chịu quá nhiều đau khổ, điều ông không muốn nhất chính là lại nhìn thấy cháu chịu khổ, bọn họ rất cẩn thận bảo vệ đứa nhỏ này, nhưng như thế nào lại bị bà nội ruột khiến cháu thành như vậy.
“Là, vì sao lại là cháu?” Sờ Giảng như hét lên.
Mũi ông cay cay, đã không nhịn được rơi từng giọt lệ nóng.
“Sở Tương của bà là trẻ con, của nhà người khác thì không phải sao? Mặc kệ đứa trẻ nào cũng chỉ có hai quả thận, cắt một cái liền mất đi một cái.
Hiện tại thì tốt rồi, bà đem thận của Tiểu Vũ Điểm cho Sở Tương, Sở Tương của bà có thể chịu trả lại thận cho cháu gái tôi sao? Tiểu Vũ Điểm mới bốn tuổi, là bốn tuổi, bà đừng có quên năm trước cháu mới có bệnh nặng, sinh mạng còn sắp mất.
Tôi cả đời này cũng chỉ có một đứa cháu gái, bà thật sự muốn làm Sở gia chúng ta đoạn tử tuyệt tôn sao?”
Sở Giang nói, ông cũng nói không được nữa.
“Tôi đi thăm cháu gái tôi, bà hãy tống Sở Tương đi, nhớ đừng xuất hiện ở trước mắt tôi.
Nhược Tâm hiện tại không muốn thấy bà.”
Ông nói xong nhanh chóng rời đi.
Không phải ông muốn mắng vợ mình, nhưng ông hận, thận sự rất hận.
Cháu gái nhỏ bé ngoan ngoãn của ông đã chịu tội gì, hiện tại còn chưa tỉnh, thuốc tê cũng chưa hết, nếu thuốc tê hết tác dụng không biết bé có chịu đựng được đau không, hơn nữa ca phẫu thuật lớn như vậy nguy hiểm hiện tại cũng chưa phải đã qua.
Lúc này trong bệnh viện, đứa nhỏ đáng thương vẫn nhắm mắt, khuôn mặt của bé trắng bệch, thỉnh thoảng còn rơi nước mắt, có thể là vì đau.
Trên người bé cắm đủ các loại ống, vốn dĩ người đã rất nhỏ hiện tại càng thêm nhỏ, mà những cái ông đó dường như đều phải to bằng ngón tay, không biết thế nào mà có thể chui vào được trong người bé.
Hạ Nhược Tâm ngồi xuống cẩn thận xoa xoa khuôn mặt nhỏ của bé, nhiệt độ rất cao, làm sao bây giờ?
Sở Luật cũng cảm giác thấy điều khác lạ bèn vội vàng gọi bác sĩ tới.
Một bác sĩ đi tới, tra xét hồi lâu, cuối cùng chỉ lắc đầu với bọn họ.
“Đứa bé như vậy chúng tôi cũng không có cách nào, 48 giờ sau phẫu thuật vẫn là thời kỳ nguy hiểm, bé còn quá nhỏ, thân thể vốn dĩ cũng không tốt lắm, phẫu thuật kiểu này ngay cả người lớn cũng khó có thể chịu đựng, huống chi một đứa bé nhỏ như vậy."
Sở Giang đứng ở cửa, hơi thở cứ nghẹn lại ở cổ ông.
Ông muốn trốn khỏi nơi này, nhưng ông luyến tiếc đứa cháu ngoan ngoãn của mình.
Không ở đây trông thì ông không thể yên tâm, không thể ngủ, cũng không thể ăn.
Lúc này thật sự không ai có thể ăn nổi một hạt cơm.
***
Từng giây trôi qua, Tiểu Vũ Điểm vẫn chưa tỉnh.
Bởi vì không dám di chuyển đứa bé nhỏ như vậy cho nên Sở Luật đã tìm tới các bác sĩ tốt nhất.
Mấy bác sĩ dường như đều không dám chớp mắt, sợ đứa bé nho nhỏ này sẽ xảy ra chuyện.
Chuyện đã tới bước này bọn họ hối hận cũng không để làm gì.
Giống như Sở Luật nói, lúc này mới chỉ bắt đầu, Tiểu Vũ còn phải vượt qua rất nhiều cửa ải khó khăn, đầu tiên là sự đau đớn này cũng không biết bé vượt qua bằng cách nào.
Nhưng cũng không phải không có tin tức tốt, tin tốt vẫn có.
Ví như bác sĩ có nói, đứa trẻ được phẫu thuật rất cẩn thận, tuy rằng lấy đi một quả thận nhưng thủ pháp phẫu thuật rất tốt, vết khâu cũng rất có tâm, chỉ đáng tiếc đứa bé như vậy phải mang theo vết sẹo cả đời, tuy về sau có thể dùng phẫu thuật thẩm mĩ để làm mất sẹo nhưng quả thận kia còn có thể trở về sao?
“Sở tiên sinh, ngài có chuyện muốn nói sao?” Ở một chỗ không người Sở Luật tìm tới danh y.
Sở Luật nhàn nhạt nhìn vào mắt ông.
“Tôi muốn biết quả thận kia có thể quay trở lại với con gái tôi không?”
“Xin lỗi Sở tiên sinh, có lẽ không được.”
Bác sĩ suy nghĩ một hồi rồi giải thích.
“Tuy rằng về mặt lý luận thì là được, nhưng đứa trẻ đã phải trải qua một ca phẫu thuật rất lớn, đã chạm tới rất nhiều mạch máu.
Điều này đối với bé mà nói sẽ thống khổ không ngừng, hơn nữa quả thận kia đã ghép thành công, bên trong quả thận kia máu đã lưu thông tốt, dẫu có cắt ra ghép trở lại sợ sẽ xuất hiện phản ứng đào thải, với đứa trẻ nhận lại cũng không tốt, với đứa bé bị cắt ra cũng không cách nào giữ lại mạng sống được.”
Sở Luật hít một hơi.
“Đó là con gái tôi, tôi muốn biết thận tôi có thể ghép vào cho bé?” Anh không sợ bị thiếu một quả thận, chỉ sợ con gái xảy ra chuyện.
Bác sĩ lắc đầu, lại giải thích.
“Việc này trước mắt cũng không cần.
Trên thực tế mỗi quả thận có khoảng 1 triệu Nephron để lọc máu, chỉ có một phần mười số đó là làm việc, chín phần mười đơn vị ở vào trạng thái thay phiên nghỉ ngơi.
Với một quả thận bình thường thì thân thể cũng không ảnh hưởng gì, bởi vì một quả thận hoàn toàn có thể đảm bảo duy trì sự bài tiết cùng phân bố công năng.
Ví như cấy ghép thận cũng chỉ là cần một quả thận để duy trì sự sống bình thường cho người bệnh.
Chỉ cần đặc biệt chú ý chăm sóc cho một quả thận còn lại là được, nếu về sau thận lại xuất hiện vấn đề, lúc đó cấy ghép cũng không muộn.
Hơn nữa một quả thận chỉ cần tốt là có thể bình an sinh sống đến già.
Có điều về sau không thể làm việc nặng tốn sức.”