“Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ.” Sở Luật quay đi rít mạnh điếu thuốc lá.
Bác sĩ còn muốn nói thêm gì nhưng thấy Sở Luật đang khom lưng đứng bất động, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng than tiếng.
Dẫu là ai gặp chuyện này thì cũng khó có thể chấp nhận được chứ không riêng gì Sở Luật.
Sở Luật có vô số tiền của nhưng con gái anh lại đang nằm trên giường bệnh, thâm chí cả đời này còn thiếu một quả thận.
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng nắm tay con gái, cô không dám dùng lực mạnh sợ làm đau bé.
“Con yêu, chúng ta phải cố gắng, nhất định phải cô lên được không?” Mắt cô rũ xuống, bả vai thỉnh thoảng run rẩy, nhưng giọt nước mắt cứ vậy rớt xuống rách nát ở không trung.
Nhất định phải sống sót, nhất định phải khỏe mạnh.
Cô chỉ có Tiểu Vũ Điểm, nếu cô không có Tiểu Vũ Điểm thì phải làm sao bây giờ.
Rõ ràng các cô cực khổ nào cũng đã trải qua, tội nào cũng phải chịu, giờ cô đã có căn nhà lớn, cô có một công việc tốt, mỗi tháng có thể kiếm không ít tiền, vì cái gì một năm ác mộng như trước kia lại tới.
Mà lúc này so với lần trước còn đáng sợ hơn, khiến cho cô khó có thể chấp nhận.
“Mẹ…” Âm thanh nho nhỏ vang lên, Hạ Nhược Tâm ngồi bên cạnh ngơ ngác, tới khi nghe được âm thanh này vội vàng cúi đầu, nhìn chằm chằm con gái còn đang đeo ống dưỡng khí.
Cô nắm chặt tay con gái, chịu đựng sự đau đớn từ yết hầu.
“Ngoan, mẹ ở đây, đừng sợ…”
“Mẹ…” Bé lại gọi một tiếng, ngón tay nhỏ giật giật, có lẽ vì không thoải mái.
Tay bên này của bé cũng có dây để đo gì đó, nhưng tay kia có thể cảm giác được tay mẹ cho nên hơi hơi nắm chặt lại, sau đó lại không có âm thanh gì nữa.
Sở Luật vội vàng đứng lên, cẩn thận đặt tay lên trán con gái, còn tốt, không quá nóng.
Lúc này anh mới yên tâm đi ra ngoài, khi tiến vào phía sau đã có vài bác sĩ.
Bởi vì đứa bé còn quá nhỏ nên các bác sĩ cũng không dám ngủ, các bác sĩ dường như cũng trực 24/24 cùng bọn họ trông bé.
Bác sĩ cẩn thận kiểm tra, cuối cùng khẽ gật đầu với Sở Luật.
Sở Luật hiểu ý nhẹ nhàng đi theo ra ngoài.
“Có phải có vấn đề gì không?” Vừa ra tới, khuôn mặt Sở Luật rất vững vàng.
“Không phải, bé ổn, không sao cả,” bác sĩ lắc đầu.
“Sở tiên sinh, anh có thể yên tâm, đứa bé rất tốt.
Đây là thời ký thích ứng, loại phẫu thuật lớn này ai cũng phải trải qua thời kỳ này, chỉ là quá trình tương đối thống khổ nhưng chúng tôi tận lực chăm sóc bé trong mọi tình huống.
Để bé ngủ nhiều một chút, ngủ nhiều sẽ tốt, ngủ cũng sẽ không biết đau.
Tôi lo lắng chính là người lớn,” ông nhìn vào bên trong, hạ thấp giọng nói.
“Mẹ của bé đang không ổn, đứa bé còn chưa sao thì e mẹ của bé đã gục rồi.
Mà hiện tại bé còn chiến đấu nhiều, còn cần mẹ ở bên cạnh, mẹ không thể ngã để đứa bé có chỗ dựa vào.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn.” Sở Luật hiểu ý bác sĩ.
Anh nhìn đồng hồ rồi lấy điện thoại gọi đi.
“A lô, Tĩnh Đường à, anh là Sở Luật.”
Đỗ Tĩnh Đường đang nheo nheo mắt, vẫn còn ngái ngủ.
“Anh, làm sao vậy?” Anh ngáp một cái, ngồi thẳng dậy.
A, sao lại lúc này? Anh đưa điện thoại ra trước mặt, đây đã nửa đêm sắp ba giờ, anh đứng dậy một tay lấy áo khoác vào.
“Công ty cũng không bận lắm, sao anh còn thức tới giờ này?” Anh lại ngáp một cái, không suy nghĩ gì cả.
“Vâng, bệnh viện ạ, có phải Sở Tương?” Anh lại hỏi, hiển nhiên vẫn chưa tỉnh hẳn.
“Anh yên tâm, em qua liền.”
Nhưng câu nói tiếp theo của Sở Luật khiến anh giật mình.
“Anh nói sao, là tiểu công chúa nhà ta? Vâng, anh, anh chờ em, em lập tức đến.
Vâng, em nhớ, em sẽ mang nhiều đồ ăn tới, anh cố gắng giúp chị Nhược Tâm đừng nóng vội.” Anh nói một hồi rồi chợt cảm giác được mình đang nói một đống vô nghĩa, việc này có thể không vội sao, anh còn thấy nôn nóng như này huống chi Hạ Nhược Tâm.
Buông điện thoại, anh vội vàng mặc quần áo rồi lao ra ngoài.
Vừa tới cửa thì cánh cửa chợt mở ra, sau đó một phụ nữ gương mặc lạnh lùng, dương khí kỳ quặc hừ một tiếng.
“Con đi đâu?”
“Con cần đi ra ngoài.” Đỗ Tĩnh Đường đẩy cửa vừa muốn đi, kết quả lỗ tai bị nhéo lại.
“Mẹ, mau buông ra, nhanh lên.
Con có việc quan trọng phải làm, ai muốn nửa đêm phải đi ra ngoài, nếu không phải có việc chẳng lẽ muốn làm mồi cho du đãng trên phố sao?”
“Quan trọng, việc quan trọng gì?” Tô Vân Phỉ dùng sức kéo tai con trai, bà sẽ không nhân từ mà nương tay.
Bà ra tay với đứa con trai này, so với cha của nó, còn có thể tàn nhẫn hơn vài phần.
“Mẹ, mẹ buông con ra đã.” Đỗ Tĩnh Đường lại nhìn đồng hồ, giống như bị đau mà quên hết, anh còn phải tìm xem còn nơi nào bán đồ ăn lúc này.
Tô Vân Phỉ cũng cảm thấy có chút không đúng, không giống như con trai bà đang chuồn đi chơi.
“Nói, rốt cuộc có chuyện gì?” Bà buông tai con trai, mặt cũng trầm xuống.
Với tính tình của Đỗ Tĩnh Đường nếu không thât sự có việc thì nó giờ sẽ mè nheo chứ không thể bình tĩnh như vậy.
Đỗ Tĩnh Đường lại nhìn đồng hồ trên cổ tay, lúc này mới kéo Tô Vân Phỉ qua, kỳ thật cũng không biết nói thế nào.
“Tiểu Vũ Điểm xảy ra chuyện, hiện giờ đang hôn mê ở bệnh viện.”
“Cái gì?” Tô Vân Phỉ nói to.
Còn nói không phải mẹ con, cảm giác này, bộ dáng luống cuống này quả thực giống như đúc Đỗ Tĩnh Đường vừa rồi.
“Làm sao vậy? Đã có chuyện gì?” Tô Vân Phỉ cũng nóng nảy, đây là đứa bé duy nhất của hai nhà bọn họ.
Còn nhỏ như vậy, xinh đẹp như vậy, không phải đã khỏi hẳn rồi sao, chẳng lẽ bệnh lại tái phát?
“Cụ thể con chưa biết, con phải mang ít đồ ăn vào cho mọi người.
Bọn họ đều một ngày chưa ăn uống gì, có khi cả đêm nay cũng không ngủ được.”
“Còn mang cái gì?” Tô Vân Phỉ mở cửa đẩy con trai ra ngoài.
“Con đi trước đi, mẹ tìm dì Hoàng nấu đồ ăn.
Hiện tại đã là giờ nào mà còn quán cơm mở.”
Kỳ thật Đỗ Tĩnh Đường định nói có hàng quán mở 24 giờ.
Nhưng ngẫm lại cũng thấy dì Hoàng ở nhà anh làm cơm rất ngon, so với hàng quán còn có thể nói là ngon hơn.
Đã có sẵn đầu bếp sao còn phải đi mua.
Cạch một tiếng, Tô Vân Phỉ đã đóng cửa lại.
“Con… Mẹ…”
Đỗ Tĩnh Đường vươn tay, anh muốn nói một tiếng là bệnh viện nào, nếu không lát nữa đưa đến đâu.
Nhưng ngẫm lại cũng không cần, thời này không phải có điện thoại di động sao.