Anh nói không ngừng, nói những sai lầm của mình, nói những việc không đúng của mình, tự mình sám hối.
Nhưng Tiểu Vũ Điểm nghe không hiểu, bé không biết sự tình trước kia, bé còn quá nhỏ.
Bé nắm chặt ngón tay Sở Luật, chân nho nhỏ cũng dẫm lên đùi Sở Luật.
“Ba, Tiểu Vũ Điểm nhớ mẹ.”
Một tiếng ‘ba’ kia suýt chút nữa khiến Sở Luật trào nước mắt.
“Ba cũng nhớ mẹ con.” Anh ôm chặt con gái, bầu trời bên ngoài đen dị thường, không biết mấy người có thể mất ngủ, mấy người ngủ ngon.
Anh cũng đã quên mất từ khi nào anh không có cảm giác an tâm ngủ, rốt cuộc đã bao lâu rồi.
Bốn năm trước từ lúc không có cô, vẫn là bốn năm sau lại ở lúc không còn cô.
Vài tia ánh trăng nhợt nhợt chui qua cửa sổ chiếu vào, tầm mắt Sở Luật đuổi theo tia sáng, cuối cùng trong đôi mắt đen cũng chỉ còn một mạt sâu xa.
***
Hai tháng, Hạ Nhược Tâm mở hai mắt giơ hai tay mình lên.
Lúc cửa đóng lại nơi này không còn thấy được năm ngón tay đang duỗi ra, chỉ khi cửa được mở mới có thể thấy được một chút ánh sáng.
Sàn dưới chân vẫn còn chao đảo, có thể thấy được hiện tại thuyền vẫn trôi trên biển, cũng không biết các cô còn phải đi bao lâu nữa.
Một tháng, hai tháng, hoặc nửa năm, một năm, có lẽ cả đời này các cô đều phải phiêu bạt trên biển.
Nhược Tâm vừa tỉnh lại, cô vẫn có chút mê man, dường như vừa rồi cô còn đang chơi với Tiểu Vũ Điểm, nhưng vừa mở mắt thì mọi thứ đều nhòa đi.
Còn cả không khí ngột ngạt có đủ mùi vị, rồi mùi từ chính người mình tỏa ra khiến cô rõ ràng, hóa ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ, hiện tại mới là thế giới chân thật.
Lúc mới bị bắt đi cô còn có thể đếm được thời gian.
Một ngày, hai ngày, bảy ngày, nửa tháng, một tháng… nhưng thời gian càng lâu cô càng thấy bất lực.
Cô ngồi dậy ôm lấy đầu gối của mình.
“Em sao vậy, không ngủ được à?” Thẩm Vi cũng ngồi dậy theo, giọng cô có chút khàn khàn giống như không quá thoải mái.
“Vâng, mỗi ngày đều chỉ ngủ, không biết hiện tại đang là ban ngày hay ban đêm.”
“Nơi này làm gì có ngày với đêm?” Thẩm Vi cười một tiếng, cũng không biết là cô cười lời nói của Hạ Nhược Tâm hay cười chính mình.
Cô vươn tay đưa đến trước mặt, mặt kệ để ở đâu thì đều không thấy tay mình.
“Chị bây giờ chỉ cần nghe là cũng biết nơi nào để đi WC, nhưng là…” Cô cúi đầu kéo quần áo trên người mình, cũng đủ chật vật.
“Hiện tại chị thật sợ hãi.”
“Sợ hãi? Chị sợ cái gì?” Đây là lần đầu tiên Hạ Nhược Tâm nghe được Thẩm Vi nói hai chữ ‘sợ hãi’.
“Đúng vậy, sợ hãi.
Có thể không sợ sao?” Thẩm Vi nhẹ nhàng thở ra một hơi nhưng mùi khó chịu lại bay vào mũi, cũng không biết có bao nhiêu mùi pha tạp trong đó.
Tuy rằng đã hơn hai tháng qua đi, ở đây cũng quen rồi nhưng cô vẫn không chịu được nhiều mùi như vậy.
“Chị sợ cái gì?” Hạ Nhược Tâm dựa lưng vào tường phía sau, cô thật sự rất mệt.
“Sợ cái gì?” Thẩm Vi lặp lại lời nói của cô.
“Sợ chúng ta quá hôi thối khiến người khác coi chúng ta là bình nước tiểu, ăn xong liền lại gần chúng ta đi toilet, không đúng, thượng WC, cũng không đúng, là bài tiện thẳng lên người chúng ta.”
Nếu đặt ở trước kia có khả năng Hạ Nhược Tâm cũng sẽ cảm thấy thật ghê tởm, nhưg hiện tại sự ghê tởm cô đều đã làm, ngay cả Thẩm Vi cũng vậy, các cô thậm chí có thể lấy sự ghê tởm này thành tiêu khiển.
Cô cúi đầu ngửi một chút quần áo của mình.
“Đúng thật, không khác mấy với mùi của thùng phân kia, cho nên chúng đi ra xa một chút.”
Hai người xê dịch tới một chỗ dường như không có ai nhìn đến.
Cửa bên ngoài lại vang lên, có người bước vào.
Một thuyền viên đi đến trực tiếp bắt một cô gái mang đi, cũng không để ý tới diện mạo, chỉ cần là phụ nữ.
Sau đó không lâu cô gái kia bị ném trở lại, không khó để thấy được cô gái đó mới bị làm gì.
Những chuyện này đã là chuyện thường xuyên ở đây, dười như mỗi ngày đều xảy ra một lần, có khi một ngày vài lần.
Thật sự ngay cả Hạ Nhược Tâm cũng không biết rốt cuộc cô và Thẩm Vi đã tránh thoát như nào.
Dường như những thuyền viên kia đối với hai cô không có một tia hứng thú.
“Em rất vui.” Hạ Nhược Tâm nói nhỏ chỉ để Thẩm Vi đứng sát cô là có thể nghe.
Các cô trong này ai cũng không trò chuyện gì với người khác, có điều muốn nói cũng không thể.
Không ai biết mình vì sao lại ở đây, hơn nữa sợ là nói tiếng Trung chỉ có hai người các cô, mỗi khi hai cô nói chuyện những người khác đều rất thờ ơ, một là bởi vì có nghe cũng không hiểu, hai là mọi người hiện giờ đều đã tuyệt vọng, người khác nói cái gì cũng đâu có quan hệ với mình.
“Em vui vì cái gì?” Thẩm Vi thở ra một hơi, kỳ thật cũng có thể nói là vui vẻ, tình huống như vậy mà vẫn có thể tồn tại được.
Số cô đúng là sống dai, tam phiên ba lần chết nhạc sinh, mệnh cô đủ tốt.
“Đúng vậy, vui vẻ vì cái gì?” Hạ Nhược Tâm vỗ vỗ vào đầu có chút lộn xộn của mình.
“Em vui vì bọn họ không coi chúng ta là phụ nữ.”
“Đó là bởi vì em quá xấu.” Thẩm Vi bĩu môi, mỗi lần có chút ánh sáng mờ cũng đủ thấy rõ gương mặt Hạ Nhược Tâm vừa gầy gò vừa rỗ xấu xí.
Sợ là nhìn gương mặt của bọn họ lúc này đang ăn cũng phải nhổ ra.
“Không phải chị cũng giống em sao.” Hạ Nhược Tâm cũng đáp trả Thẩm Vi.
“Thẩm giám đốc phong hoa tuyệt đại của năm đó đâu, em cùng lắm cũng chỉ là một phụ nữ bình thường không có cái danh gì, có thể cùng chị gặp nạn, sau đó cùng chị biến thành xấu xí khiến em thật sự rất vui trong lòng.
Chờ đến khi chị về, đến lúc đó liệu có khiến Tam ca cho em một ít chi phí vì đã phò tá chị không nhỉ.”
“Cái giá cho mạng sống của chị, không cần người khác, chỉ cũng có thể cấp cho em.” Thẩm Vi hơi cong bờ môi đã khô nứt, mạng của cô là Hạ Nhược Tâm cứu, nếu không có Nhược Tâm thì cô đã chết vì mất máu ở kho hàng rồi, thậm chí bị bắt tới nơi này cũng sẽ bị nhiễm trùng mà chết.
Điều này hiện tại cô không nhắc đến nhưng cô nhớ kỹ.
Nếu có một ngày bọn họ có thể sống sót, có thể trốn được ra ngoài, cho dù phải dùng hết những gì cô có được những năm gần đây cô cũng sẽ báo đáp cho em ấy.
Nhưng hiện tại các cô có thể sống sót được hay không cũng không biết.
Nếu bọn họ chết ở chỗ này thì nói nhiều như vậy đều là vô nghĩa.