“Mẹ, mẹ tìm con có việc?” Sở Luật nhàn nhạt hỏi Tống Uyển.
Anh có chút không rõ, rốt cuộc con người thâm minh đại nghĩa trước kia, cũng là người mẹ dịu dàng thiện lương đã chạy đi đâu, hiện giờ bà lúc nào cũng khó chịu, dường như không khó chịu với người khác thì không phải là bà.
“Không có việc gì thì ta không thể tìm con à? Con có còn là con của ta hay không?” Quả nhiên Tống Uyển lại bắt đầu khó chịu.
Sở Luận không nói lời nào, chỉ nghe Tống Uyển mắng mình.
“Ngày mai con mang Hương Hương ra ngoài chơi.” Tống Uyển ra mệnh lệnh cho con trai, đúng vậy, đây là mệnh lệnh chứ không phải thương lượng.
“Mẹ, con muốn tìm Nhược Tâm.” Sở Luật rũ đôi mắt, cảm giác nhói đau trong lòng.
“Con còn Tiểu Vũ Điểm phải chăm sóc, không quan tâm tới Sở Tương được.”
“Hạ Nhược Tâm, lại là Hạ Nhược tâm!” Tống Uyển vừa nghe đến tên Hạ Nhược Tâm ngực liền bắt đầu phập phồng tức giận.
Nó dám, thế mà nó dám đánh vào mặt bà.
Bà đã nhiều tuổi như vậy, sống cũng thành lão, Hạ Nhược Tâm vẫn là kẻ đầu tiên dám đánh bà.
Nỗi uất ức này bà sẽ không bỏ, cháu gái như vậy bà cũng sẽ không muốn, bà đã có Hương Hương, là ruột thịt hay không thì có gì khác nhau?
“Cậu chủ!” Lúc này bảo mẫu vội vàng chạy tới.
“Tiểu thư khóc.” Mà bà vừa nói xong liền phát hiện Tống Uyển đang trừng mắt nhìn, bà vội vàng ngậm miệng lại, đứng yên nơi đó không dám cử động.
Sở Luật đứng lên, mơ hồ cũng nghe được tiếng khóc của con gái.
“Sở Luật, con ngồi xuống cho mẹ.” Giọng Tống Uyển vang lên từ phía sau, cũng mang theo sự cảnh báo.
“Nếu con dám đi một bước, về sau cũng đừng gọi ta là mẹ.”
Sở Luật hơi ngừng bước chân, rồi sau đó tiếp tục đi về phía trước.
“Sở Luật, Tương Tương cũng là con gái của con.” Tống Uyển tức giận toàn thân đã phát run.
Sở Luật chỉ hơi nhếch môi.
“Mẹ, mẹ biết rõ là không phải.”
“Dẫu không phải con đẻ thì hiện tại danh nghĩa cũng là con của con.
Huyết thống thật sự quan trọng như vậy sao? Cháu đã ở nhà chúng ta hơn một năm, con có bao lần quan tâm chăm sóc cháu?”
Sở Luật đứng lại, anh xoay người nhìn thẳng Tống Uyển, sắc mặt không quá thân thiện.
“Mẹ, đối với mẹ có khi không sao cả, nhưng đối với con thì con chỉ để ý huyết thống.” Anh nói xong liền nhanh rời đi, lúc đi ra trong lòng đã ôm Tiểu Vũ Điểm đang khóc rồi bước nhanh khỏi nơi này.
Đời này của anh chỉ có một con gái, cũng sẽ chỉ có một đứa con gái như vậy.
Anh chỉ thương bé, chỉ yêu bé, Sở Tương với anh thì có quan hệ gì.
“Ba!” Sở Tương từ bên trong chạy đuổi theo, tay nó nắm lấy tay áo Sở Luật.
“Ba, ba chơi với Hương Hương được không?” Nó ngẩng mặt lên, cố gắng kéo áo Sở Luật, chỉ biết là không thể để ba đi.
Thật khó khăn ba mới trở lại, nó còn chưa nói được mấy lời với ba, ba đã muốn đi sao.
Có lẽ trước kia với Sở Luật mà nói thì Hương Hương anh chỉ không thích, nhưng cũng có thể để tồn tại.
Nhưng hiện tại chỉ cần vừa thấy Sở Tương anh liền nhớ tới quả thận kia của Tiểu Vũ Điểm đã bị mất như thế nào.
Anh mở cửa đi nhanh ra ngoài.
Sở Tương buông tay xuống, đột nhiên chạy vội tới bên người Tống Uyển, ôm bà khóc.
“Ngoan, Hương Hương đừng khóc.” Tống Uyển an ủi cháu gái, lửa trong lòng đã bùng lên thiêu đốt bản tâm của bà.
Lúc Sở Luật ra ngoài trời đã tối sầm.
“Con yêu, có đói bụng không? Sở Luật hỏi con gái ở trong lòng.
“Ba đưa con đi ăn cơm nhé?”
“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm cười với Sở Luật, hàng lông mi dài vẫn lộ ra một ít hơi ẩm, bé đem khuôn mặt nhỏ của mình dựa trên vai Sở Luật, đôi bàn tay cũng nắm lại nắm tay nhỏ.
“Ba, mẹ sẽ về không?” Âm thanh của bé vang lên.
“Tiểu Vũ Điểm nhớ mẹ.
Mẹ nhất định sẽ về, đúng không?”
“Đúng vậy.” Sở Luật đưa bàn tay to lớn xoa đầu con gái.
“Mẹ yêu nhất Tiểu Vũ Điểm, sao có thể không trở lại đây được? Chỉ là bây giờ mẹ bị lạc đường, chờ mẹ tìm được đường rồi sẽ quay về.”
“Mẹ nhất định sẽ tìm được đường, tìm được Tiểu Vũ Điểm.” Tiểu Vũ Điểm lại nắm lấy nắm tay của mình, tự cổ vũ cho mình, cũng là cổ vũ cho mẹ.
Lúc này, nơi xa, lại là một mảng sao trời sáng ngời, Tiểu Vũ Điểm đưa tay lên miệng mình, mẹ nhất định cũng đang ngắm sao, đúng rồi, mẹ ở không quá xa, nhất định sẽ trở về.
***
Ở phương xa phía dưới sao trời là một mảng biển rộng cuồn cuộn.
Biển rộng vô hạn, trên biển kia có một con thuyền lẻ loi giữa đại dương mênh mông, phập phập phồng phồng lại cũng là phiêu phiêu tự nhiên.
Không ngưng hẳn, không có mục tiêu, mỗi một đầu sóng đánh tới thuyền lại lắc lư một chút.
Hạ Nhược Tâm một tay bám vào kệ để hàng, một tay khác chỉ nắm được Thẩm Vi, tránh cho cô đang mơ mơ màng màng bị đồ trên kệ rơi xuống đầu.
Mà thực tế chứng minh cô nghĩ rất đúng, sau đó không lâu liền nghe được vài tiếng ‘bịch bịch, đây là tiếng vật nặng rơi xuống sàn, sau đó là tiếng la của mọi người, chỉ cần nghe thấy cũng biết được rốt cuộc đau như thế nào.
Đương nhiên không phải là vì cô có tài dự đoán gì, mà là tiên kiến chi danh.
Đây đều là đã đụng phải rất nhiều lần, sau mới có được kết luận, nhưng vẫn là có những người nhớ ăn không nhớ đau, không nhớ được những đồ để trên kệ có thể bị rơi xuống.
Chờ đến khi thân thuyền ổn định rồi Hạ Nhược Tâm mới kéo Thẩm Vi lại gần một ít.
Cô đặt tay lên trán Thẩm Vi, vẫn có chút nóng, mà đợt ốm này của Thâm Vi rất nặng, cũng là khỏi rất chậm.
Cô sờ lọ thuốc trên người mình, lắc lắc, cũng không còn nhiều thuốc.
Không biết ăn mấy viên này xong liệu có khiến Thẩm Vi khỏe hẳn không.
“Yên tâm đi, chị không sao.” Thẩm Vi ngồi dậy, đầu vẫn hơi đau.
Cô cố gắng ngồi dậy, trên người có một tia đau đớn, cái loại đau toàn thân từ trên xuống dưới, giống như di chứng của cảm mạo.
“Lại ăn một viên thuốc đi.” Hạ Nhược Tâm đổ lọ thuốc trong tay ra, lấy hai viên đặt trong lòng bàn tay mình, sau đó đưa Thẩm Vi ăn.
Thẩm Vi nhận thuốc, đặt ở miệng mình, sau đó nhai như nhai kẹo.
Đều đã quen khổ, giờ có thêm chút đắng cũng chỉ như vậy.
Hạ Nhược tâm mới thu lại lọ thuốc trong tay, nhưng cô còn chưa kịp cất đi không biết từ đâu có một bàn tay duỗi lại muốn cướp lấy lọ thuốc trong tay cô.
Cô cố gắng nắm chặt bình thuốc, nhưng mu bàn tay không biết bị ai cào mấy vết, tiếp theo có người nhào lên người cô, muốn cướp bằng được thuốc trong tay cô.