Tân Hôn Không Tình Yêu Thế Tội Vợ Trước FULL


Hạ Nhược Tâm cắt hết tóc Thẩm Vi giống như của mình, cũng không đẹp nhưng lại tiện rất nhiều.
Cắt tóc xong bọn họ cũng không thể nghỉ ngơi, còn phải đi đào vàng.

Không biết hôm nay bọn họ liệu có may mắn, có thê đào thêm được chút vàng không, nhưng thật đáng tiếc, không có, vận may không phải luôn đến với họ như vậy.
Buổi tối, Hạ Nhược Tâm vốn dĩ đã ngủ rồi, nhưng vì cô ngủ chưa sâu cho nên nghe thấy động tĩnh cô liền tỉnh lại, ở một bên không có nhiều ánh đèn cô thấy được một cô gái đứng lên.
Nhưng cô cũng không để ý, ban đêm người đi tiểu rất nhiều, kỳ thật cô cũng ở trong số đó.

Có khi quá mức mệt mỏi nên hầu hết mọi người đều chỉ muốn ngủ mà kìm lại mắc tiểu, tới thời điểm này chắc cũng đã thêm vài giờ, có lẽ do nửa đêm mắc quá không nhịn được.
Cô nhắm mắt lại, kết quả lại nghe được có âm thanh sàn sạt.
Cô chuyển thân mình liền thấy cô gái kia dường như làm gì đó, cô ta vạch chăn của người khác rồi vuốt vuốt.
Hạ Nhược Tâm và Thẩm Vi cũng không có đồ vật đáng giá gì, chỉ có hai cuộn giấy vệ sinh trở thành gối để gối đầu, nhưng hiển nhiên cô gái này không phải muốn nó.


Cô nheo mắt lại liền thấy cô gái kia lấy ra một cái túi nhỏ, sau đó sờ soạn cái túi một lúc rồi mới đặt vào người mình, rồi rón rén đi ra ngoài.
Hạ Nhược Tâm vốn định đánh thức Thẩm Vi dậy, nhưng cuối cùng lại không làm nữa.

Chuyện người khác không liên quan tới cô, dù là muốn chạy trốn cũng là chuyện của người ta, cô cũng muốn chạy trốn nhưng không biết trốn từ đâu, cũng không biết trốn đi đâu.
Thỉnh thoảng có tiếng thở xung quanh truyền đến tai cô, cô mơ mơ màng màng rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Cô ngủ say sữa, đột nhiên trên người tê rần, cô bật ngay dậy.
Mụ béo làm đốc công lúc này đang đứng trước mặt các cô, nhất nhất chỉ tay vào các cô, miệng cũng bô bô.

Thật sự không cần phiên dịch Hạ Nhược Tâm cũng biết bà ta không phải cùng các cô ôn chuyện, cũng không phải đang họp bàn mà là đang mắng.
Đúng vậy, chính là mắng.
Bà ta đang mắng bọn cô, mắng rất hung hăng, thậm chí gậy gỗ trong tay bà ta cũng thỉnh thoảng đập lên người các cô, ngay cả Hạ Nhược Tâm cũng không thể tránh khỏi ăn một gậy.

Vừa lúc bà ta đánh vào cánh tay trái của cô, cô vội vàng giơ cánh tay trái ra né, sợ một chút nữa thì cánh tay này của cô khả năng sẽ thật sự bị phế bỏ.
Mụ béo lại hét lên dồn các cô vào một chỗ.
Các cô bước qua, đem tay đặt lên đầu của mình giống như tội phạm, vài người tiến vào, đem mọi chăn chiếu đến ném xuống mặt đất, sau đó tìm kiếm trong các ca.

Những chiếc ca cũng bị ném trên mặt đất, ngay cả cuộn giấy vệ sinh Hạ Nhược Tâm vất vả đào vàng đổi được cũng bị ném xuống, còn bị người hung hăng dẫm lên.
Đây là dẫm giấy sao, căn bản là đang dẫm vàng, giấy là dùng vàng đổi lấy.
Cô cúi đầu, vẫn giống những người khác ngồi xổm ở một góc nhà chờ những người này tới kiểm tra.

Nhược Tâm lúc này mới hiểu ra không lâu trước đây lúc cô gái kia rời đi rốt cuộc trên giường xảy ra chuyện gì, hẳn túi kia chính là túi vàng.

Nhưng vì sao vàng lại ở trên giường của người khác, chỉ có thể nói vàng là của người trên giường, còn kẻ ra đi chính là một kẻ trộm.

Vì thế cô lén nhìn một người phụ nữ trong đó, chính là người bị trộm vàng.

Ngày thương không nói chuyện, là một người da trắng, khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt như nào hiện giờ đều không còn quan trọng.

Nói trắng ra nơi này không quan tâm khuôn mặt người khác như nào, dù mặt xấu như heo cũng phải ra sông đãi vàng, mà dù đẹp như tiên trên trời thì cũng phải xuống bùn lăn lộn.
Nhưng Hạ Nhược Tâm nhớ kỹ cô gái này vì cô ta có gò má rất cao, tướng mạo rất khắc nghiệt.

Nhưng phương Đông và phương Tây có quan điểm về thẩm mỹ khác nhau, có khi tướng mạo như vậy đối với người nước ngoài lại chính là tiên nữ.
Cũng vì xương gò má của cô gái này nhô ra nên cô mới có nhiều kí ức về cô ấy, mà dường như cô nhớ trong số các cô, mặc kệ tới trước hay sau, đều đã vài lần tìm thấy vàng.

Tuy rằng tìm những hạt vàng trong đống cát không dễ, nhưng đãi cát tìm vàng ở nơi này cũng không quá khó, một ngày đào như vậy đều có thể tìm được vài hạt, ngay cả cô tay chân chậm hơn người khác nhiều cũng đã vài lần tìm thấy, tuy rằng không tính là nhiều nhưng vẫn là có.
Nhưng hình như cô gái có gò má cao này đều chưa từng lần nào tìm được, hơn nữa mỗi lần bị đánh cô ấy đều đứng trước, dẫu bị đánh cũng không nói không rằng.

Lúc này Hạ Nhược Tâm mới hiểu ra cô ấy vì sao không giáo vàng ra, bởi vì cô ấy giấu đi, chính là cái túi nhỏ kia.

Nhưng tự mình chịu khổ như vậy cuối cùng lại làm lợi cho người khác, cũng không biết túi vàng kia là bị ai lấy mất.


Người lấy đi là phụ nữ, cô không nhìn rõ khuôn mặt nhưng cũng biết là một người da trắng, có điều đã bị phơi nắng thành đen.
Lúc này cô gái có xương gò má cao kia vẫn luôn cúi đầu, không biết suy nghĩ điều gì.

Lúc thấy có người lục soát giường của mình đôi mắt cô ấy cũng không ngẩng lên, khả năng cũng biết mặc kệ lục soát như thế nào cũng không thấy được gì.
Bọn chúng cái gì quăng được đều đã quăng, lật cũng đã lật, tìm cũng là tìm nhưng lại không tìm được vàng dù chỉ một hạt.
Mụ béo gỗ mạnh thanh gỗ trong tay, sau đó vươn tay chỉ vào các cô.
Hạ Nhược tâm biết có lẽ chuyện sẽ không tốt, mụ béo cùng thủ hạ lại đây bắt đầu lục soát trên người các cô, tuy rằng cũng là phụ nữ nhưng bị phụ nữ sờ tới sờ lui chỉ càng khiến người khác cảm thấy thêm ghê tởm.
Cô gái xương gò má cao do dự một chút, đôi mắt cũng lảng tránh, cô ấy đứng lên, run rẩy danh tay ra, Hạ Nhược Tâm phát hiện sắc mặt của cô ấy không được tốt lắm, thân thể cũng đang run rẩy.
Một cô gái khác đi tới trước mặt Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm dang hai tay nhịn xuống cảm giác tủi nhục này, cô chỉ có thể không ngừng tự nhủ đây là phụ nữ, đúng vậy, đây là phụ nữ, cô có thì người khác cũng có.
Người nọ giống như nữ lưu manh, bắt đầu sờ tới sờ lui trên người cô, ngay cả nơi bí mật nhất của con gái cũng không có buông tha, Hạ Nhược Tâm vẫn luôn chịu đựng, cô cúi đầu, mím chặt môi chờ sự khuất nhục này qua đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận