Vài ngày sau, những vết thương trên người cô gần như đã khỏi hẳn.
Đôi khi cô thấy mạng của mình thật lớn, người khác làm cô chết cô cũng không chết được, bị thương nặng như vậy nhưng lại không thương tổn gì, không cần chữa cũng tự khỏi.
Bên ngoài phát cơm, Hạ Nhược Tâm đi tới nhận cơm của mình, lúc đến bên cạnh cô gái gò má cao cô hơi dừng lại, tầm mắt đặt ở trên ngực cô ta.
Đừng tưởng cô không biết cô ta giấu đồ ở nơi này, mà cô lại nhìn thoáng qua nơi đó của cô gái gò má cao, nháy mắt sắc mặc cô ta rất khó coi.
“Vàng của cô tốt nhật đừng đặt ở chỗ đó.” Cô dùng tiếng Anh nói với cô gái gò má cao, là âm thầm cảnh báo, cũng là khuyên thật lòng.
“Đừng tưởng chuyện cô làm đều thần không biết quỷ không hay.
Người Trung Quốc chúng tôi có câu ngạn ngữ này rất đúng, ‘thường tại bờ sông sao có thể không ướt giày’.” Sắc mặt cô gái gò má cao thay đổi một chút nhưng vẫn giả chết, tuy vậy Hạ Nhược Tâm lại thấy được rõ người này là nghe hiểu tiếng Anh.
Cô bê bát cơm ngồi xuống bên cạnh Thẩm Vi.
“Em nói gì với cô ta?” Thẩm Vi tiện cầm một cục đá ném xuống bờ sông đãi vàng.
“Không có gì.” Hạ Nhược Tâm nhún bả vai.
“Chỉ bảo cô ta đem đồ vật ở ngực mình kia giấu kĩ, không cần làm chúng ta cất giữ thay cô ta.”
“Cô ta hiểu được?” Thẩm Vi nhướn mày.
Làm chuyện xâu sẽ chột dạ, cô gái kia có lẽ không có lá gan lại làm một lần nữa.
“Em nghĩ thế, cô ta im lặng nhưng biểu cảm trên mặt thay đổi.” Hạ Nhược Tâm ôm lấy đầu gối của mình, kỳ thật vẫn rất hận cô ta.
“Nếu cô ta còn dám làm như vậy thì xem chị chỉnh cô ta như thế nào.
Vài lần bị ngã xuống sông mà đã quên nhanh vậy sao, còn chưa mở mắt ra.” Thẩm Vi cười lạnh, nếu cô ta còn làm như vậy nữa cô cũng sẽ không chỉ cảnh cáo.
Kỳ thật cô gái gò má cao cũng biết có người đang chỉnh mình, đang êm đẹp chăn của cô lại bị ướt, chân cũng bị cắt qua, hơn nữa vài lần bị ngã xuống sông.
Nhưng ở chỗ này gặp chuyện gì cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, không nhẫn chính là sẽ bị đánh.
Nhớ tới lời cô gái kia vừa nói, cô đưa tay sờ ngực mình một lúc, sau đó lấy ra một khối vàng nho nhỏ, lại dùng sức lắm chặt, trong lòng tràn ngập đủ loại không tha.
Cô cắn chặt răng, cuối cùng vẫn đem khối vàng không giữ được này đi giao nộp.
Cô có được một bữa cơm, nhưng là ăn không vô.
Hạ Nhược Tâm vén tay áo của mình, miệng vết thương đã gần như khỏi hẳn.
Nhưng vết thương bên ngoài dễ dàng khỏi, nhưng thứ không dễ dàng là vết thương khắc ở trong lòng.
Một lần mụ béo đánh cô cũng coi như giết gà dọa khỉ, gần đây vàng được giao nộp là tương đối nhiều, mặt mụ béo có một ít tươi cười, cũng đối với các cô khách khí lên.
Đên nay, Hạ Nhược Tâm vốn dĩ rất buồn ngủ.
Mỗi ngày các cô đều rất mệt như này, cô cũng không biết cuối cùng mình đã làm những gì.
Mà phụ nữ nơi này sao lại không sợ bà dì tới, hóa ra vì ở nơi này lâu như vậy cũng đã không còn là phụ nữ nữa.
Mỗi ngày ngâm nước lạnh, uống nước lạnh, bụng lại luôn chịu đói, thân thể phải làm việc rất nhiều, mọi cô gái người bắt đầu nhanh già nua.
Cô đã đến muộn nửa tháng, còn Thẩm Vi đã một tháng không có.
“Không có vấn đề gì, sẽ tốt.”
Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay Thẩm Vi.
“Chỉ cần chúng ta đi ra ngoài sẽ tốt dần lên, nơi này mỗi ngày đều không tốt, bà dì không tới cũng là bình thường.”
Thẩm Vi cười với cô.
“Không sao cả, yên tâm đi, chị không nghĩ tới chuyện đó.” Lông mi cô rũ xuống, có một chút lạnh không nói nên lời, ngay cả Hạ Nhược Tâm cũng cảm giác được.
Bên ngoài trời ngày càng lạnh, Hạ Nhược Tâm đứng lên, quấn chặt chiếc áo đơn của mình.
“Cứ tiếp tục như này khả năng chúng ta ngày càng không chịu được.”
Cốc trong tay Thẩm Vi rơi xuống, sau đó cô nhặt lên dường như không có việc gì.
Cũng đúng thật, sẽ ngày càng khổ hơn, nước sống cũng lạnh hơn, có lẽ sẽ đóng băng.
Sản lượng vàng một năm rất lớn, tuy rằng các cô giao nộp mỗi lần đều rất ít, nhưng tích tiểu thành đại, một năm qua đi có lẽ cũng sản xuất được không ít vàng.
Cô không tin những người này không muốn kiếm tiền, sẽ để cho các cô có thể nghỉ suốt mùa đông.
Cô bóp lấy cổ chân mình, dường như đã bắt đầu tể nhức.
***
Sau thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi là lại phải xuống sông, kết quả các cô vừa tới, mụ béo đã mang theo vài người áp tải một cô gái đi đến, cũng không khách khí đá khiến cô gái ngã lăn trên mặt đất.
Cô gái không ngừng xin tha, cũng không biết dùng ngôn ngữ của quốc gia nào.
Không nhất định phải một hai nghe rõ cũng có thể hiểu được, biểu tình của cô gái, động tác của cô, mọi hành động của cô đều đang cầu xin xung quanh.
Mụ béo vươn chân trực tiếp đạp vào mặt cô gái, cô gái lại một lần ngã xuống mặt đất, khuôn mặt đập mạnh xuống chảy ra không ít máu.
Mụ béo lại vươn tay, trong tay cầm một cái túi cũ, mụ mở túi ra, sau đó đổ ra từ bên trong ít nhất mười hạt vàng.
Mụ chỉ tới cô gái đang nằm trên mặt đất, sau đó lắc cái túi trong tay, sau đó không lâu cô gái kia bị lôi đi.
Lôi đi đâu có lẽ không ai biết, nhưng Hạ Nhược Tâm thì biết.
Nơi đó có lẽ còn đáng sợ hơn địa ngục, gậy gỗ sẽ đánh lên mọi chỗ yếu ớt của các cô, cánh tay, chân, đầu, khớp xương, thậm chí là mặt.
Cô gái gò má cao vừa thấy cái túi mụ béo giơ lên, sắc mặt lập tức biến đổi rất khó coi.
Không lâu sau có người tới xua các cô, bắt các cô tiếp tục xuống nước.
Hạ Nhược Tâm đặt hai chân xuống nước, cái lạnh thấu xương này dường như còn khó chịu hơn so với ít ngày trước, sau đó không lâu tai cô cũng nghe được cô gái kia kêu la thảm thiết, từng tiếng từng tiếng cực kì thấm người.
Khi trước chắc cô cũng như vậy đi.
Mà chuyện này rất khó khăn để nhớ lại, cô thật sự không muốn đề cập tới những chuyện khi đó.
Cô gái gò má cao đã thành thật, lần này tìm được vàng không dám giữ riêng nữa, cũng không dám gây phiền toái cho Hạ Nhược Tâm.
Cô ta vừa thấy hai người liền trốn tránh đi.
Nhưng chuyện này cũng khiến lòng Hạ Nhược Tâm nặng nề hơn.
Các cô thật sự chạy không thoát sao?
Cô gái kia rốt cuộc đã chạy trốn rất lâu, đi rất xa mà vẫn bị bắt trở về, chắc cũng bị đánh gần chết mới thôi.