Ban đêm là lúc trời lạnh nhất, dù có chăn nhưng vẫn lạnh run bần bật, mấy chục người chui vào một cái giường chung nhưng cũng chỉ có thể tự sưởi ấm cho mình.
Đến lúc nửa đêm là thời điểm lạnh nhất, Hạ Nhược Tâm mở đôi mắt, dưới ánh đèn tối tăm cô nhìn thấy đôi môi Thẩm Vi run lẩy bẩy.
“Thẩm Vi, Thẩm Vi…”
Cô vươn tay vỗ vỗ mặt Thẩm Vi, kết quả phát hiện nhiệt độ cơ thể chị ấy rất thấp.
Tay cô cứ cứng đơ ở đó như vậy, cô nhớ nhiều người đều đi ra ngoài vào thời điểm này khiến họ bị mất nhiệt độ cơ thể, sau đó mất đi sức sống, cuối cùng là mất đi sinh mạng.
Cô vốn nghĩ rằng các cô không chết, cũng cho rằng sẽ có người cứu các cô đi, nhưng hóa ra những thứ đó cũng chỉ là cô tự mộng tưởng mà thôi.
Cô không có được may mắn như vậy, mà Thẩm Vi cũng thế…
Các cô cũng coi như sống nương tựa lẫn nhau ở đây, nếu Thẩm Vi xảy ra chuyện gì có lẽ cũng chỉ vài ngày sẽ đến lượt cô.
Đột nhiên cô ngồi dậy, đem chăn của mình đắp lên người Thẩm Vi, sau đó không ngừng xoa tay Thẩm Vi, cả hai tay đều đông lạnh như móng heo làm lòng cô ngập tràn đau xót, nước mắt vốn kìm lâu nay không ngừng tuôn xuống.
“Làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ…”
“Thẩm Vi, cố gắng lên, nhất định chị phải cố gắng lên.
Chúng ta đều muốn tốt, nhất định phải cố gắng tới thời khắc cuối cùng.
Đã nhiều buồn nhiều khổ tại đây, dẫu có chết chúng ta cũng phải chết vào một ngày nắng ấm, hoa thơm chim hót, có phải hay không.
Chúng ta chết cũng muốn chết ở đất nước mình mà không làm cô hồn dã quỷ ở nơi này, cho dù chết cũng phải về nhà.”
Dây thần kinh đầu ngón tay dường như cảm giác được Thẩm Vi đã truyền đến nhiệt độ không bình thường.
Các cô đã không còn thuốc cảm lạnh, cũng không còn thuốc hạ sốt.
Những thuốc đó đã cứu cô và Thẩm Vi không biết bao nhiêu lần, nơi này cũng không có khả năng có người sẽ cho các cô thuốc.
Đối với bọn chúng mà nói, tốn công sức cứu người không bằng trực tiếp lại mua một người, ở nơi này trong một thời gian dài thì không phải chỉ vài viên thuốc là có thể cứu được.
Hạ Nhược Tâm chỉ có bộ quần áo, bị lạnh thi thoảng run bần bật.
Lúc này cô kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay, cô thậm chí cũng chỉ có thể cứ như vậy nhìn sinh mệnh Thẩm Vi cứ một chút một chút điêu tàn, nhìn chị ấy dần dần chết ở trước mặt.
Sau đó sẽ là không còn hô hấp, không còn tim đập, cuối cùng kết cục của các cô chính là bị kéo ra ngoài chôn.
Hôm nay rất lạnh, không khí lạnh bên ngoài dường như đóng băng cả mặt tường, có người sáng đã tới đập cửa, nói rằng hôm nay nước đóng băng, chờ tan băng sẽ tiếp tục làm.
Hạ Nhược Tâm sẽ cử động một chút, dường như lông mi cũng đã đóng băng.
Đóng băng, khó trách lạnh như vậy.
Đóng băng, không cần đi ra ngoài.
“Thẩm Vi, chị có nghe thấy không, hôm nay chúng ta không phải làm việc, có thể nghỉ ngơi.
Nếu đóng băng nhiều ngày thì tốt quá…” Cô lẩm bẩm tự nói, nhưng không có ai đáp lại lời cô.
Cô thỉnh thoảng xoa xoa tay của Thẩm Vi, cố gắng truyền ít nhiệt độ vào tay, những người khác đều vẫn rúc trong chăn, không ai nguyện ý tỉnh dậy.
Đến khi không biết cô đã duy trì tư thế đó bao nhiêu lâu, hơi thở của Thẩm Vi mới ôn hòa trở lại.
Hạ Nhược tâm đưa ngón tay của mình đặt trên trán Thẩm Vi, cố gắng bình tĩnh cảm nhận, cuối cùng cảm thấy nhiệt độ đã bình thường.
Thẩm Vi chậm rãi mở hai mắt, sau đó chỉ vào chăn trên người mình.
“Em đắp đi, chị không sao cả.”
“Không sao đâu, chị cứ đắp đi, em không lạnh.”
Hạ Nhược Tâm co người lại, kỳ thật có chăn hay không thì cũng vẫn lạnh giống nhau, nhưng dẫu có lạnh chỉ cần không phải làm việc thì các cô đều có thể chịu đựng được.
Thẩm Vi muốn nâng tay lên nhưng cô cảm thấy toàn bộ thân thể đều đã không còn sức lực, chờ đến khi cô tỉnh lại là lúc trời đã lại gần tối, mà Hạ Nhược Tâm cũng đã ngồi như thế gần một ngày một đêm.
Một ngày một đêm này cô gần như không dám nhắm mắt, nếu không sợ cô đã bị đông chết.
Mà ngày này với những người khác không biết có ý nghĩa gì không, có lẽ chỉ là một ngày nghỉ hiếm hoi, là một ngày có thể ngủ thoải mái không cần phải ăn uống, cũng có thể là một ngày đang đợi cái chết tới gần, nhưng với Thẩm Vi mà nói, là một ngày cứu mạng cô, mà chiếc chăn mỏng của Hạ Nhược Tâm cũng là cứu cô một mạng.
***
Trong lúc đó, giữa đại dương mênh mông rộng lớn, trong một con thuyền buôn, Tam ca vung tay lên đã quật ngã một gã đàn ông xuống mặt đất, Sở Luật nhàn nhạt nâng mí mắt, một chân đi qua trực tiếp đá vào một gã khác.
Đàn ông và đàn bà là khác nhau, đàn bà có thể khóc lóc, còn thế giới đàn ông chỉ có thể nói chuyện bằng nắm đấm.
“Thân thủ của anh không tồi.” Tam ca phất phất tay rồi lại nắm thành nắm đấm, di chuyển nhanh như vậy thân thủ này tuyệt đối không phải tự nhiên mà có.
Sở Luật dùng ngón tay chỉnh lại góc áo: “Như anh thôi.”
Gần đây hai người có những gã này để luyện tập, nếu không thật sự bọn họ không biết trải qua quãng thời gian này như nào, mỗi ngày đều như vậy, nhắm mắt thấy đen mà mở mắt cũng vẫn ám.
Không lâu trước đây những người này còn không phục bọn họ, thậm chí còn có kẻ muốn cướp lấy đồ ăn của bọn họ.
Chỉ là trên đời này ngươi không khi dễ ta thì chính là ta khi dễ ngươi.
Ở chỗ này không thể so ai có gia thế, cũng không thể so thân phận với ai, mà là so ai có nắm đấm với đầu cứng hơn.
Mà hiển nhiên, cuối cùng Tam ca cùng Sở Luật chính là có đôi nắm đấm tốt, hơn trăm người ở nơi này bắt đầu không còn ai dám chọc vào.
Tam ca ngồi xuống, lập tức có người lại đây chân chó giúp đấm chân cho anh, mà Tam ca duỗi thêm một chân khác, cũng bắt đầu xuất hiện một chút chán nản.
“Rốt cuộc khi nào mới có đầu mối?”
“Có lẽ sẽ nhanh, có lẽ cũng rất lâu, chúng ta không thể biết.” Sở Luật lui thân thể về phía sau một chút, lập tức có cũng có người lại gần, ánh mắt kia khiến anh không thoải mái.
“Cút!” Anh vươn chân đá lên vai người kia một cái, người kia bị đá lăn ra, cuối cùng phịch một tiếng, đầu bị đập xống đất nhưng rên rỉ cũng không dám kêu, gã bò dậy tự tìm một chỗ cho chính mình.
“Kẻ nào còn để tinh trùng dồn lên não?” Tam ca cười lạnh một tiếng, lại có kẻ có những ý nghĩ dơ bẩn đó.
“Sẽ giết chết.”
Sở Luật không phải không rõ ý tứ của Tam ca.
Ở chỗ này có thể nói là một thế giới thu nhỏ, không có chuyện gì là không thể xảy ra.
Chuyện xấu xa ghê tởm kia cũng xảy ra trước mắt anh, nhưng bọn chúng muốn thế nào đều không liên quan tới anh, nhưng nếu có kẻ nào có chủ ý tới hai anh thì sẽ chết.
Dẫu có chết cũng sẽ không có ai biết, cuối cùng cũng chỉ như chết vì bệnh, trực tiếp ném xuống biển cho cá ăn.