Tân Hôn Không Tình Yêu Thế Tội Vợ Trước FULL


Với cách hành sự của Tam ca, muốn giết một người cũng dễ như trở bàn tay.
Sở Luật vắt chéo chân mình, anh nhắm mắt lại, trong bóng đêm mắt anh dị thường âm u.

Đây là ngày thứ hai mươi lăm bọn họ ở trên biển, đã gần một tháng trôi qua.
Anh đã rời xa con gái gần một tháng, không biết bé có ngoan không, có ăn uống tốt không.

Anh biết bé rất ngoan, rất dễ chăm sóc, chỉ cần thật sự yêu quý bé thì bé sẽ rất yêu quý người.
Mà anh nói rất đúng, Tô Vân Phỉ mỗi ngày đều tự mình trông coi Tiểu Vũ Điểm, tắm rửa cho cháu, mặc quần áo cho cháu, đưa cháu đi nhà trẻ, cũng cho cháu ăn cơm.

Ngay cả cha của Đỗ Tĩnh Đường cũng bị bà cho ra rìa.
Tiểu Vũ Điểm ôm búp bê đứng ở trước cửa sổ, bé đứng lên một cái ghế nhỏ, đang chăm chú nhìn ra ngoài.
“Cháu yêu, con đứng đây làm gì?” Tô Vân Phỉ vừa tiến đến, còn hơi khiếp sợ, bà vội vàng chạy tới bế tiểu gia hỏa lên.
“Bà, Tiểu Vũ Điểm nhớ ba, nhớ mẹ.”
Tiểu vũ điểm dựa đầu vào vai Tô Vân Phỉ, một câu ‘bà’ gọi ra khiến Tô Vân Phỉ cảm thán mình đã già đi, nhưng cũng thích thân phận mới của mình.
Ha hả, bà cũng đã lên chức bà, cũng là bà* của đứa bé đáng yêu này.
*Tiếng Trung gọi phụ nữ ngôi thứ ba, dù già hay trẻ đều dùng từ 'nàng', gọi người già hơn một thế hệ đều dùng từ 'dì', vì vậy gọi một từ ‘bà’ (nãi nãi) là một điều rất đặc biệt chỉ dùng với người thân, rất khó dịch ra tiếng Việt cho rõ nghĩa vì sao Tô Vân Phỉ lại vui nên mình giải thích một chút.
Bà nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt bầu bĩnh của Tiểu Vũ Điểm, an ủi bé: “Trời tối rồi, đến giờ chúng ta đi ngủ rồi, chỉ cần cháu ngoan ba mẹ sẽ rất mau trở về.”
“Dạ, Tiểu Vũ Điểm ngoan, nhất định ngoan.” Bé ôm chặt búp bê trong lòng ngực mình, bé đã rất ngoan, nhưng sẽ ngoan hơn một ít để ba mẹ sẽ trở về sớm hơn một ít.
Vô Vân Phỉ gửi Tiểu Vũ Điểm đi nhà trẻ, lúc về liện nhận được điện thoại của mấy người bạn, nói muốn gặp gỡ một chút.

Bà vốn không muốn đi, buổi tối còn đi đón Tiểu Vũ Điểm về nhà, kết quả cuối cùng nghĩ nghĩ, vẫn nên đi.

Bà đã từ chối nhiều lần, cũng không thể từ chối mãi, hơn nữa cũng chỉ là một đám phu nhân tới gặp gỡ khen tặng linh tinh, bà ngồi một lát là có thể trở về.
Có điều bà vừa đến thì ngoài ý muốn gặp được Tống Uyến.
“Chị, chị cũng tới ạ?”
“Ừ.” Tống Uyển cười với Tô Vân Phỉ.

Dù sao giữa hai người cũng không có xung đột gì lớn, bà vốn dĩ không phải khó ở chung được với người khác, trước kia quan hệ giữa hai người vẫn luôn không tồi.
Chỉ là hiện tại bà hoàn toàn nhào vào Sở Tương mà xa cách con với chồng của mình, cho nên hiện tại trên người bà có một chút chi sắc tối tăm, làm người khác có cảm giác sợ hãi.
“Sao vậy, sao hôm nay lại không mang cháu gái đáng yêu của bà tới đây?” Một phu nhân vừa thấy Tô Vân Phỉ liền cười, cũng mở ra đề tài nói chuyện.
“Cháu của bà từ đâu mà ra, sinh ra như thế nào nhỉ? Lại rất ngoan ngoãn nghe lời, tôi thật muốn ôm về nhà không để bà độc chiếm.”
“Đang nói cái gì thế?” Một người khác nhích lại gần.

“Cái gì mà ôm cướp đi?”
“Chính là bà ấy,” người nọ chỉ vô Tô Vân Phỉ, “nhà bà ấy mới có một cháu gái, mới vừa bốn tuổi, là tuổi rất đẹp, bé cũng rất đáng yêu, hơn nữa rất ngoan, miệng cũng ngọt.

Tôi gặp một lần liền muốn ăn trộm về để mình nuôi luôn ấy.”
Mọi người nghe thấy lời này liền chuyển đề tài sang đứa trẻ.
Các bà ở tuổi này rồi, cũng không sai biệt lắm hẳn là đã có cháu.

Có điều, nói thật ra, có con cái đã kết hôn nhưng cháu thì lại không có một cái, nếu không sẽ như Tô Vân Phỉ có Đỗ tĩnh Đường vậy.

Tô Vân Phỉ ít nhiều cũng biết xu hướng giới tính của con trai mình, bà cũng không đem chuyện Đỗ Tĩnh Đường ra nói, có một số việc ép không được, bà còn sợ ép quá mà con sẽ tìm tới cái chết, cho nên bà chỉ có thể có một đứa con mà thôi.
“Vân Phỉ, sao em lại có cháu?” Tống Uyển vờ không biết liền hỏi.

Kỳ thật trong lòng bà rất rõ ràng, đứa cháu kia là ai? Rõ ràng là cháu gái bà nhưng cuối cùng lại là Tô Vân Phỉ chăm sóc, bà là bà ruột của nó đã chết rồi sao?
Tô Vân Phỉ bị Tống Uyển hỏi nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
“Tĩnh Đường mang về nhà, nói là thích, cho nên một hai phải giữ lại trong nhà.

Chị, chị cũng biết trong nhà em chỉ có mình em, ba Tĩnh Đường thường đi cả ngày không về nhà, không giống chị còn có Hương Hương để mỗi ngày mang theo.”
Nói tới Sở Tương khiến Tống Uyển nở một nụ cười theo, đúng vậy, còn may có Hương Hương, bằng không lúc này bà chẳng có gì để làm.
“Đúng rồi, mai mốt chị tới nhà em chơi.

Đã thật lâu chị không tới.”
Tô Vân Phỉ sửng sốt một chút, không nghĩ Tống Uyển sẽ yêu cầu như vậy.

Kỳ thật chị ấy tới chơi tất nhiên bà luôn chào đón, nhưng hiện tại còn có Tiểu Vũ Điểm ở nhà, Sở Luật lúc trước khi đi đã dặn đi dặn lại đừng để cho Tống Uyển biết Tiểu Vũ Điểm ở Đỗ gia, dù có biết cũng không cho bà và Tiểu Vũ Điểm gặp mặt.

Đều nói hiểu con không ai bằng mẹ, nhưng biết mẹ cũng không ai bằng được con.
Tô Vân Phi hiện tại cũng không biết vì sao, nhưng bà rất sợ Tống Uyển đến nhà mình.
Bà hàm hồ đáp ứng, sau khi trở về lại cùng chồng mình thương lượng.

Chồng bà, cũng là cha của Đỗ Tĩnh Đường, tên Đỗ bân mang theo họ cha, còn Tống Uyển mang theo họ mẹ, tuy rằng hai người không cùng một họ nhưng chính lại là chị em ruột thịt.

Trước khi Tống Uyển lấy chồng, quan hệ hai chị em họ rất tốt, sau khi mỗi người có gia đình rồi quan hệ cũng không vì thế mà xa cách, bằng không Đỗ Tĩnh Đường cũng sẽ không bỏ qua gia nghiệp nhà mình mà đi làm ở tập đoàn Sở thị.

Một phần là bởi vì muốn giúp Sở Luật, phần khác chính là vì Sở gia tín nhiệm anh.

Đương nhiên với Đỗ Tĩnh Đường, anh cảm giác mình vào Sở thị là bị dì dượng đưa vào tròng, nơi này có cái gì là tốt, chỉ khiến anh như trâu như ngựa, mỗi ngày đi làm còn sớm hơn gà gáy, mệt nhọc còn hơn trâu cày, tuy rằng kiếm được cũng không ít nhưng Đỗ gia anh cũng không nghèo, nếu không phải đào hố để dụ anh vào thì còn có thể thế sao nữa.
“Bà nói, chị tới đây thì liệu với Tiểu Vũ Điểm có tốt không, có bị khi dễ không à?”
Tô Vân Phỉ chính là lo lắng điều này, bà tất nhiên là sau khi gặp Tống Uyển đều không có ngày nào ngủ yên giấc.
“Đó là cháu ruột chị ấy, có thể khi dễ sao?” Đỗ Bân cảm thấy vợ mình đã suy nghĩ nhiều.

“Chị ấy tuy thích con bé Hương Hương một ít nhưng cũng không đến mức không phân biệt được đúng sai chứ?”
“Con người ta chị ấy còn coi là cháu gái được, huyết thống chẳng lẽ còn không bằng?”
Huyết thống? Hiện tại Tô Vân Phỉ không tin vào điều đó, bà sợ dẫu có là huyết thống cũng không được Tống Uyển thích.

Nếu có huyết thống lúc trước đã không cắt mất quả thận của Tiểu Vũ Điểm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui