Nếu coi trọng huyết thống, lúc Sở Luật đi đã không đưa Tiểu Vũ Điểm đến nhà của bà mà sẽ để bà nội của bé là Tống Uyển chăm sóc.
Lúc này Tiểu Vũ Điểm đang ở nhà bà, tức Sở Luật còn không tin mẹ của mình thì bà dám tin sao.
Bà lăn lộn cả đêm không ngủ được, sợ một hồi Tống Uyển thật sự sẽ tới.
“A…” Đột nhiên bà từ trên giường ngồi dựng lên khiến Đỗ Bân nằm bên cạnh khiếp sợ.
“Bà sao vậy, gặp ác mộng à?” Ông ngồi dậy đưa tay xoa bả vai vợ trấn an.
“Đúng vậy.” Tô Vân Phỉ lau một chút mồ hôi trên trán, đâu chỉ là ác mộng mà là một ác mộng đáng sợ.
“Bà mơ thấy cái gì?” Đỗ Bân nhẹ nhàng thở ra, cũng bị bà dọa cho ướt cả lưng áo.
“Bà mơ thấy cái gì mà có thể dọa người như vậy, mơ thấy quỷ à?”
“Không phải mơ thấy quỷ.” Tô Vân Phỉ nghiêm túc nhìn hai mắt của chồng.
“Đó là…” Đỗ Bân nhướn mày.
“Tôi mơ thấy… chị của ông.”
“…”
Hiện tại Tô Vân Phỉ thật sự cảm thấy Tống Uyển còn đáng sợ hơn quỷ nhiều, mỗi ngày bà đều bất an không ngủ yên.
Nhưng thật may, mấy ngày trôi qua bà cũng không thấy Tống Uyển tới chơi, bà thiên chân liền cho rằng có lẽ Tống Uyển chỉ nói vậy chứ sẽ không đến, bà từ từ thở dài nhẹ nhõm, buổi tối cũng ngủ ngon hơn, không còn gặp ác mộng.
Đến một ngày, bà đang cùng Tiểu Vũ Điểm ngồi xem phim hoạt hình, gần đây bé rất thích xem, bà cũng thích ngắm bé nên hay ngồi xem cùng với bé, rồi dần dần bà cũng mê phim hoạt hình giống bé luôn.
Một lớn một ngỏ hai khuôn mặt ghé vào cùng nhau xem.
Tô Vân Phỉ gọt táo rồi đặt trong một cái bát, bà ăn một miếng rồi lại cho Tiểu Vũ Điểm ăn một miếng, mỗi ngày đều như vậy nên gần đây Tiểu Vũ Điểm đã có một ít thịt, nhưng bà cũng béo hơn.
Lúc này ngoài cửa có người bấm chuông.
Bà gọi bảo mẫu đi mở cửa, bà vẫn tiếp tục cùng Tiểu Vũ Điểm vừa xem hoạt hình vừa ăn táo.
“Bà, ăn quả, ăn quả.” Tiểu Vũ Điểm nói.
“Ừ, tốt.” Lúc này Tô Vân Phỉ mới nhớ mình vừa xem quá mê mẩn, táo vẫn đặt trên miệng của mình, quên mất còn có một cái miệng nhỏ trông ngóng.
Bà dùng tăm xỉa răng cắm một khối táo nhỏ đặt ở bên cạnh miệng của Tiểu Vũ Điểm.
“Ăn nhiều một chút, bà muốn nuôi con mập mạp, chờ ba mẹ con về nhất định sẽ rất vui.
Gầy như vậy bà cũng thấy đau lòng.” Bà nhéo khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, thật sự là quá thích đứa nhỏ này, chỉ đáng tiếc không phải cháu gái của bà.
Nếu là cháu gái bà thì tốt quá, bà sẽ mỗi ngày ôm đi ra ngoài khoe khoang, bé xinh đẹp đáng yêu như vậy nhất định ai cũng sẽ hâm mộ.
“Bên ngoài là ai vậy?” Bà còn không quên hỏi bảo mẫu, đây là ai tới, sao lâu như vậy cũng không thấy nói gì.
“Là chị.” Đột nhiên một âm thanh truyền đến, dù chỉ có hai chữ, cũng khiến Tô Vân Phỉ giật mình.
Bà vội vàng đặt bát trong tay lên bàn, theo bản năng đưa Tiểu Vũ Điểm ra phía sau mình.
Nhưng hiện giờ che chắn dường như có chút chậm, lại có che cũng không có khả năng che không để ai thấy.
Lúc này Tống Uyển đã đổi giày, đứng ở trong phòng khách, đôi mắt Sở Tương vẫn luôn nhìn chằm chằm Tiểu Vũ Điểm không có chút thích thú nào.
Quả nhiên chính là Tống Uyển mang cháu tới đây, đứa nhỏ này hiện tại thấy rõ bén nhọn giống Tống Uyển, còn có ánh mắt chán ghét dường như cũng hoàn toàn giống nhau.
“Chị, sao chị lại tới đây?” Tô Vân Phỉ đứng lên, cũng ôm Tiểu Vũ Điểm vào lòng mình, sau đó đem ấn khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Vũ Điểm vào ngực mình.
“A, bé mệt rồi, em mang bé lên phòng, một lát sẽ quay lại.”
Nói xong bà vội vàng ôm Tiểu Vũ Điểm đi vào phòng của mình, nhưng trong lòng bà vẫn lo lắng, tuy đã cách một bức tường nhưng bà vẫn sợ Tống Uyển sẽ làm ra chuyện gì đó gây thương tổn tới đứa nhỏ này.
Cháu đã quá chịu khổ, một năm trước sinh bệnh, không lâu trước đây lại mất một quả thận, hiện tại cha mẹ cũng không có ở bên, còn có thể có ai che chở bé.
Ông nội yêu bé nhưng ông nội lại không thể đi theo mỗi ngày, bọn họ cũng có thể bảo vệ bé nhưng rốt cuộc bọn họ không phải là ruột thịt.
“Tiểu Vũ Điểm ngoan, đừng đi ra ngoài nhé.”
Tô Vân Phỉ cẩn thận vỗ về Tiểu Vũ Điểm.
“Dạ, Tiểu Vũ Điểm biết rồi.” Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn đồng ý, nhưng lúc lông mi thật dài rũ xuống có thể thấy bé rất tủi thân, khiến Tô Vân Phỉ có một chút khổ sở ở trong lòng.
“Ngoan, không sao đâu.” Tô Vân Phỉ xoa mái tóc của Tiểu Vũ Điểm.
“Lát nữa bà sẽ tới đây cùng Tiểu Vũ Điểm, chúng ta lại cùng nhau xem phim hoạt hình, được không? Sau đó chờ chú về sẽ bảo chú đưa cháu đi công viên chơi trò chơi.”
“Vâng.” Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn đồng ý, bé ôm chặt búp bê của mình, mắt trông mong nhìn, Tô Vân Phỉ đi ra ngoài, quên đóng cửa lại.
Sau khi Tô Vân Phỉ đi ra ngoài Tiểu Vũ Điểm mới cẩn thận bò xuống, sau đó chạy tới cửa, bé vươn tay nhỏ đẩy đẩy cửa.
Bà kia sẽ không vào chứ?
Bé lại bò lên giường, rụt thân thể lại.
“Ba mẹ, Tiểu Vũ Điểm hơi sợ…”
Bé sợ người bà kia, sợ người chị kia.
Lúc này ở bên ngoài, Tô Vân Phỉ đã nấu trà hoa mời Tống Uyển uống, đương nhiên cũng không quên đứa bé Sở Tương này.
Còn may trong nhà có rất nhiều đồ ăn vặt, đều là Đỗ Tĩnh Đường mua cho Tiểu Vũ Điểm, có điểu Tiểu Vũ Điểm ăn không hết, vì vậy phần còn lại đều đi vào bụng Đỗ Tĩnh Đường, cho nên gần đây béo nhiều nhất là ai, không phải bà, không phải Tiểu Vũ Điểm, mà là Đỗ Tĩnh Đường.
“Hương Hương, vào phòng chơi cùng em đi.”
Tống Uyển xoa nhẹ đầu Sở Tương rồi đẩy bé về phía trước.
Sở Tương tự nhiên biết rõ, nó bước chân chạy về phía trước, Tô Vân Phỉ muốn ngăn lại cũng không còn kịp nữa.
Tô Vân Phỉ đứng lên, không muốn Sở Tương gặp Tiểu Vũ Điểm.
Sở Tương lớn hơn Tiểu Vũ Điểm hai tuổi, đừng coi thường hai tuổi là ít, đối với người lớn thì hai tuổi cũng không là gì, nhưng với trẻ nhỏ thì kém nhau hai tuổi đủ khiến cho trẻ hơn nhau tới hơn mười centimet.
Mà Sở Tương vốn dĩ chính là lớn hơn Tiểu Vũ Điểm hai tuổi, không đúng, thật sự là lớn hơn gần ba tuổi, cho nên hiện giờ nó cao hơn Tiểu Vũ Điểm gần một cái đầu.
Tính tình Tiểu Vũ Điểm rất an tĩnh, cũng không thích cùng người khác cãi nhau, luôn luôn ngoan ngoan, bà thật sự sợ Sở Tương sẽ khi dễ Tiểu Vũ Điểm, đến lúc đó hai đứa này đánh nhau, bị thiệt thòi nhất định là đứa nhỏ.