Tân Hôn Không Tình Yêu Thế Tội Vợ Trước FULL


Một đôi giày cao gót màu trắng đạp lên trên mặt đất, một chiếc váy màu trắng dài tới đầu gối thanh khiết, sạch sẽ, cũng rất đẹp, một mái tóc đen dài tới eo mềm mại như tơ lụa khiến người khác không thể rời mắt.

Thẩm Vi hai mươi tuổi thật đẹp, cũng thật thiên chân.

Từ nhỏ gia đình cô đã ưu việt, trước nay đều cô không biết nhân gian khó khăn như thế nào, lúc cô chuẩn bị tốt nghiệm đi tìm việc, lúc cô tìm cuộc sống tương lai của mình thì cô vẫn được cha mẹ che chở, cả đời vô ưu.
Cô là một cô gái nhà giàu, nhưng lại là một cô gái nhà giàu đơn giản.
Chuyện quan trọng nhất, cô không có bạn trai.
Hôm nay cô tới tham dự hôn lễ của bạn, nói không hâm mộ thì là giả, mới tốt nghiệp không có bao lâu đã rất nhanh kết hôn.

Cô rất khát khao một tình cảm yêu nhau hiểu nhau, một tình yêu có thể nắm tay cả đời, không đến mức kinh thiên địa động nhưng cô muốn tìm một người đàn ông nhất định sẽ yêu cô cả đời.
Có khi cô tưởng tượng gia đình tương lai của mình sẽ như thế nào, chồng tương lai của mình là ai.

Chỉ là tưởng tượng nhiều nhưng trong đầu cô vẫn không có một bóng dáng cụ thể nào.

Là ai là ai, sẽ là ai đâu.
‘Soạt’ một tiếng, chân cô hình như dẫm lên thứ gì.


Cô nâng chân lên, nhặt từ mặt đất một cái ví.

Là ai đánh rơi?
Cô cầm ví lắc lắc, cũng không có lòng tham tìm hiểu bên trong có bao nhiêu tiền bởi vì cô không thiếu tiền.

Nhưng cô vẫn mở ví ra, bên trong có một chồng tiền có giá trị lớn, còn có một số giấy tờ linh tinh, đương nhiên có cả thẻ căn cước.
Kỳ thật ảnh trên thẻ căn cước cũng không hẳn là đẹp, nhưng ngoài ý muốn, ảnh của người này, lại là ngoài ý muốn… A, rất soái khí, đột nhiên có thứ gì đó rơi vào tim cô.

‘Thịch’, ‘thịch’, ‘thịch’…
Cô nghe được tiếng tim mình nhảy lên rất thanh, chính lúc đó cô có một cảm giác rất kỳ lạ, giống như bước chậm giữa biển người chỉ liếc mắt một cái cô liền biết người mình chờ là anh ấy.
Lúc này cô có chút nôn nóng không chờ được, muốn đi gặp chân nhân.

Dẫm giày cao gót của mình, cô hào hứng đem ví tiền đưa đến sở cảnh sát, cũng ở nơi đó chờ người tới tìm, nhưng lại khiến cô thất vọng, từ buổi sáng cô chờ tới buổi tối lại không có ai đến nhận ví tiền.

Trong ví đồ vật linh tinh khác không nói, nhưng bên trong còn có giấy tờ cùng đống card linh tinh, chẳng lẽ cũng bỏ sao.
Đến khi cô đã tuyệt vọng muốn từ bỏ thì bên ngoài có người nói đã có người tới nhận ví.

Cô vội vàng đứng lên, chân tay luống cuống chỉnh lại quần áo của mình, mở to đôi mắt nhìn người tiến vào.
Anh ta là cao, là lùn, là béo, là gầy, hay là…
Người kia chậm rãi từng bước tiến vào, cuối cùng cô đã thấy được.

Khuôn mặt người đó rõ ràng trước ánh đèn khắp nơi xung quanh, nhưng khiến Thẩm Vi thất vọng, người này căn bản không phải là người trong thẻ căn cước.
“Chào anh.” Anh ta bắt tay chào người cảnh sát.
“Tôi đến đây nhận ví, tôi là trợ lý của ông chủ.” Nói, anh ta liền lấy điện thoại sau đó gọi đi, chờ đến khi điện thoại thông anh ta đưa điện thoại của mình cho người trước mặt.
Viên cảnh sát nhận điện thoại, dáng vẻ rất cung kính, thái độ cũng rất cẩn thận, dường như người bên kia điện thoại là nhân vật lớn không thể đắc tội.
Đến khi buông điện thoại xuống anh vội vàng đưa ví tiền cho người trước mặt, cũng không kiểm tra linh tinh gì.

Sau đó nói: “Ví tiền là vị tiểu thư này nhặt được.”
Kết quả anh quay người lại là lúc phát hiện ghế ngồi của Thẩm Vi đã không một bóng người.

“Người đâu rồi?” Anh hỏi các đồng nghiệp: “Cô gái nhặt được ví tiền đâu, chạy đi đâu?”
“Cô ấy nói cô ấy phải đi.” Có người đứng ra trả lời.

“Nói là không cần cảm tạ, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì.”
Người trợ lý tới nhận ví cúi đầu tạ lễ, anh chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ vào đầu mình, thời buổi này còn trả đồ nhặt được cũng không ít, nhưng không cần báo đáp thì có lẽ rất ít.
Lại nói Thẩm Vi đi ra, cô thỉnh thoảng đá lá cây trên đường.
Nói không thất vọng thì là giả.
Nói không khổ sở cũng là giả.
Lúc này cô có chút hối hận, sao lại không chụp lại bức ảnh đó, cho dù là một ảnh nho nhỏ trên thẻ căn cước cô cũng nguyện ý, chỉ đáng tiếc cô đã không làm gì.
Vốn đang nghĩ có thể nhìn thấy người thật, kết quả cái gì cũng không được nhìn, còn phí thời gian một ngày.
Có điều lúc này Thẩm Vi rất thiên chân, cô cũng không đem việc này để trong lòng, chỉ thi thoảng nghĩ tới khuôn mặt người đàn ông kia, bắt đầu rất rõ ràng rồi dần dần mơ hồ.
***
Một buổi tối, lúc cô đang đi về, cô đi đôi giày cao gót màu ngân bạch cô thích nhất, kết quả ‘phịch’ một tiếng, hình như cô vướng phải cái gì đó nên ngã.
“Đau chết mất, ai lại quăng đồ ra đây?” Cô oán một câu, bò từ mặt đất lên, cúi đầu lại thấy được một cánh tay người, cô vội vàng bụm miệng lại, cũng là ngăn tiếng thét chói tai vang lên.
Có lẽ do tuổi trẻ, lá gan cũng lớn, cô thò tay đến chọc chọc vào cánh tay người kia, a, ấm.

Cô không tin lại chọc vào một chút, đúng vậy, chính là ấm, vẫn còn sống.

Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần không phải người chết là tốt.
Chỉ là cô không biết, có khi người sống còn nguy hiểm hơn người chết.


Người chết chỉ dọa khiến ngươi sợ hãi, còn người sống lại có khả năng làm hại ngươi sống không bằng chết.
Cô nắm cánh tay kia, sau đó cố gắng kéo người về phía trước.

Kỳ thật lúc cô vừa nắm tay liền biết đây là một người đàn ông, lúc này cô cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ muốn lôi người đàn ông này ra, sau đó đưa anh ta đến bệnh viện.
Không thể không nói, lúc này cô là một cô gái thiên chân lương thiện, đồng thời cũng là cô gái liễu yếu đào tơ.
Lúc cô kéo được người đàn ông kia ra, gương mặt kia xuất hiện trước mắt cô, lập tức cô cả kinh.
“Là anh?”
Là anh ta?
Đúng vậy, là anh ta, không phải đây là chủ nhân của cái ví bị rơi sao?
Gương mặt này, không sai, đúng là anh ta.

Cô đặt tay trước ngực mình, cảm giác tim đang đập thình thịch, cực kỳ mãnh liệt, giống như ngày đó cô vừa thấy được nỗi lòng.
Cô nhẹ nhàng vỗ vào mặt của anh.
“Này!”
“Tỉnh đi…”
Đôi lông mày rậm của anh chỉ nhíu một chút, vẫn chưa tỉnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận