Thẩm Vi ngẩng đầu, trong đôi mắt cũng có một mảnh màu xanh lam, đôi mắt trước đây đều mất đi sự tinh anh cuối cùng cũng có không ít trong suốt.
Sở Luật nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm, đưa cô lên máy bay trực thăng, sau đó tìm tới mấy chiếc khăn bông choàng lấy cô, cũng đưa một cái cho Thẩm Vi.
“Cảm ơn.” Thẩm Vi lấy khăn bông, cô ngồi xuống, nghiêng mặt đi, nửa năm bị tra tấn về thể xác và tinh thần, rốt cuộc trên người đã có thể trút đi một ít mệt mỏi.
Anh lại xuống máy bay trực thăng, người tình nguyện làm kẻ hầu cho anh ngước nhìn hâm mộ, anh đi tới, gã cười, nụ cười rất khó coi.
“Sao, ngươi không muốn trở về?” Sở Luật nói với gã.
Kẻ hầu đột nhiên rất vui mừng, gã nhảy dựng lên, sau đó ngã lăn ra đất, cũng không cần giữ hình tượng gì liền chạy tới, sau đó tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, gã khóc.
Lúc này mọi người đều đưa mắt nhìn chiếc máy bay trực thăng kia, chỉ cần bay lên liền có thể ra khỏi nơi này, có thể trở về.
Cô gái gò má cao cũng có một chút chờ mong cùng hy vọng, đột nhiên cô ta bước về phía trước một bước, hồi lâu cô ta nói, giọng nghèn nghẹn như tiếng băng ghi âm:
“Dẫn tôi đi, cầu xin mọi người dẫn tôi đi…”
Thẩm Vi mở hai mắt.
“Cô ta cầu xin em.”
Hạ Nhược Tâm cúi đầu, xoa ngón tay bị sưng đỏ của mình.
Ở nơi này cô không học được điều gì, câu ‘chuyện không liên quan’ các cô lại đều đã biết.
“Đang nằm mơ đi?”
Bên ngoài, Sở Luật xắn tay áo lên, đi tới chỗ su kem đen.
Su kem đen luôn miệng nói gì đó, trên máy bay một thanh niên trẻ tuổi bước xuống, đứng bên cạnh Sở Luật bất động, anh là một người phiên dịch, tự động đem lời của su kem đen dịch lại.
“Cô ta nói cầu xin anh buông tha cho cô ta, cô ta không phải không đối tốt với anh, còn nói cô ta còn cho thêm anh một cái chăn, dù có đánh anh cũng là do anh tự tìm đến.
Cô ta nói cô ta đẹp như vậy vì sao anh lại không thích.”
Đúng vậy, rất đẹp, Sở Luật kéo tay áo lên, trên cánh tay và cả khuỷu tay đều lộ ra các vết thương, từng vệt lại từng vệt, kỳ thật nhìn có chút ghê người.
Anh từng nói anh không thích đánh phụ nữ, nhưng mụ đen này không chỉ bởi vì muốn đè anh, cũng bởi vì mụ dám đánh Nhược Tâm của anh, người anh không dám chạm vào chỉ một sợi tóc, vậy mà mụ cũng dám.
Anh nắm tay lại chạy vụt tới, sau vài cái, su kem đen giống như thùng nước, ‘phịch’ một tiếng ngã trên mặt đất, quỳ rạp kêu thảm, nói bô bô.
Người phiên dịch lại nói:
“Cô ta cầu xin anh dừng tay.”
Sở Luật đi đến, trực tiếp đá vào mặt cái thùng phuy đen.
Anh trực tiếp đá gãy mũi mụ béo, kỳ thật mụ hẳn may mắn nên mới gặp Sở Luật mà không phải Tam ca, nếu lúc này đứng trước mặt mụ là Tam ca thì không đơn giản chỉ là bị gãy mũi.
Sở Luật dẫm chân xuống đất vài cái, anh sợ bẩn, rồi sau đó anh cũng lên máy bay.
Lúc này những người khác mới phản ứng, đồng loạt chạy tới muốn lên máy bay trực thăng, thứ có khả năng cho bọn họ một con đường sống.
Nhưng mấy người lính đồng loạt đưa vũ khí lên nhắm vào những người này.
Những người đào vàng vốn quen bị bắt nạt, vũ khí vừa đưa lên không ai còn dám tiến tới, ở vùng đất không người quản thì mạng người có mất đi cũng không cần phải có trách nhiệm gì.
Ai cũng đều chỉ có một mạng sống, ai cũng sợ chết.
‘Ầm, ầm’, trực thăng đã bay lên, Hạ Nhược Tâm ngồi dậy, dựa mặt vào kính trong suốt nhìn ra ngoài.
Bãi vàng phía dưới cô càng ngày càng xa, con sông uốn lượn trước mặt, mà cho tới giờ cô mới hiểu được vì sao nơi này đều không có ai muốn chạy đi, hoặc là chạy đi đều sẽ bị bắt trở về.
Hóa ra nơi này là một hòn đảo, xung quanh chỉ là biển mênh mông.
“Có gì ăn không?” Sở Luật hỏi Cố Tề.
Cố Tề lục khắp người mới lấy ra một khối chocolate, sau đó đưa Sở Luật.
“Chúng tôi đi hơi vội, cho nên không mang theo nhiều đồ.
Nhưng Sở tiên sinh cứ yên tâm, với tốc độ hiện giờ không tới ba giờ chúng ta có thể đến quốc gia gần đây, đến lúc đó mọi người nghỉ ngơi hai ngày, liền có thể về nước.”
Sở Luật cầm khối chocolate đưa hết cho Hạ Nhược Tâm.
Anh đưa tay đặt lên mặt cô gái, sờ những vết cực khổ in dấu trên mặt cô.
“Không sao đâu, chúng ta sẽ nhanh về tới, em ăn chút đi, lấy một chút sức lực.”
Hạ Nhược Tâm không chút suy nghĩ, lại đem chocolate nhét lại vào tay anh.
“Không ần phần anh, anh so với em vẫn tốt hơn, cũng không đói bụng.” Sở Luật dịch người để chân cô gác qua đùi mình.
Hạ Nhược Tâm cầm thỏi chocolate, trong miệng không khỏi nuốt một ít nước miếng.
Đã lâu như vậy cô không được ăn những thứ này, ngay cả vương vị đều đã quên mất.
Hình như kẹo này ngọt ngào, mùi vị giống như bơ.
Cô bẻ thỏi chocolate thành hai phần, sau đó nhét một phần vào tay Thẩm Vi, rồi bẻ ra từng chút đưa vào miệng mình.
Thẩm Vi nắm chặt tay lại, nhưng cô không ăn.
Điện thoại của Cố Tề vang lên, anh đưa điện thoại lên tai.
“A lô! Đúng vậy Mạc tiên sinh, đã đón được người, bọn họ đều rất tốt.
Ngài đợi một lát…”
Cố tề đưa điện thoại tới trước mặt Sở Luật.
“Sở tiên sinh, Mạc tiên sinh mong ngài nhận điện thoại.”
“Cảm ơn.” Sở Luật cầm lấy điện thoại, một tay anh vẫn nhẹ nhàng nắm tay Hạ Nhược Tâm, anh không dám nắm mạnh sợ làm tay cô bị thương.
“Là tôi, chúng tôi đều không sao cả.” Anh cúi đầu, nhìn lông mi cong cong của Hạ Nhược Tâm đã rũ xuống.
“Có thể tìm về là được rồi, mặc kệ phải trả giá như nào tôi đều đồng ý.”
“Còn có, cảm ơn anh, Mạc Mính.”
Khi anh nói ra hai từ này, không ai để ý thân thể Thẩm Vi run một chút, cô co người lại, khối chocolate trong tay bắt đầu tan ra, tay cô dính dính, một tay ngọt, ngọt qua đi khổ.
Trực thăng vẫn luôn không dừng lại, Hạ Nhược Tâm thật lâu đều không an tâm ngủ ngư vậy, tay cô nắm lấy tay anh, ngủ ngon lành giống như bất tỉnh nhân sự.
Đến tận khi máy bay trực thăng chuẩn bị hạ xuống cô cũng vẫn chưa tỉnh.
“Tôi đã liên hệ bác sĩ tới.” Cố Tề nói với Sở Luật.
“Một lát Mạc tiên sinh cũng sẽ đến đây.”