Cô tựa ở đầu giường, lấy bản vẽ của mình ra, nhanh chóng tạo từng đường nét trên đó, sau đó là một gương mặt đàn ông, có lông mày tính cách, còn có một đôi môi mím chặt, bạc tình bạc nghĩa và cứng nhắc.
Cô đi xuống giường, cầm lịch trên bàn, lại là hôm nay, sinh nhật của cô, bị tất cả mọi người quên, chỉ có chính cô nhớ kỹ sinh nhật.
Cô đi vào trong phòng khách, phòng được Tiểu Hồng quét dọn vô cùng sạch sẽ, quả nhiên, chuyện gì cô cũng không cần làm, triệt để trở thành người tàn phế, cô đi đến bên điện thoại.
Cầm điện thoại lên, tìm số đứng đầu danh bạ, ngón tay hơi cứng đờ một chút, có chút do dự, dãy số này luôn luôn không cách nào thông, ngón tay của cô ấn gọi một lúc, sau cùng số kia thông.
Cô đặt điện thoại ở trên lỗ tai, chỉ là cảm giác buồng tim của mình trong lúc nhất thời có chút bất an nhảy lên.
"Alo!" Giọng trầm thấp vang lên.
Hạ Nhược Tâm càng thêm nắm chặt điện thoại trong tay.
"A luật, là em, em muốn! "
"Hiện tại anh đang làm việc, về sau nếu như không có chuyện gì, không nên gọi số điện thoại này.
" Giọng của người đàn ông vô cùng lạnh lẽo cứng rắn.
"Em chỉ là muốn biết, hôm nay lúc nào thì anh trở về?"Lòng Hạ Nhược Tâm đau một chút, bị anh đâm tới, đâm rất đau, nhưng miễn cưỡng giương lên một nụ cười, xem như không có người nhìn thấy, cô vẫn muốn cười.
"Sau khi tan việc, nếu như không có hội nghị, anh sẽ mau chóng trở về.
" Cuối cùng giọng bên kia hạ xuống một chút, sau đó, truyền đến tiếng cúp máy.
Nửa ngày, Hạ Nhược Tâm mới buông điện thoại trong tay xuống, rõ ràng trên mặt có mất mát, sắc mặt vừa rồi nhiễm lên màu sắc, lúc này lại khôi phục tái nhợt như trước.
Giống như, trên người của cô, cũng chỉ có thể tồn tại loại màu sắc này.
Anh chỉ là quá bận rộn, cho nên, mới xem nhẹ mày, cố lên Hạ Nhược Tâm, tin tưởng anh.
Cô vỗ vỗ mặt mình, đi vào trong phòng bếp, mỗi một năm, sinh nhật của cô đều là tự cô trải qua, mà năm nay, cô biết, sẽ có một người bên cô.
Rửa tay, cô nhìn mình trong gương một chút, hạnh phúc giống như nhiều lắm, nhiều tới cô không thể bật cười.
Mà ở một bên khác Sở Luật ném điện thoại di động trong tay xuống, đi ra khỏi xe của mình, tăng ca, hội nghị, bận rộn, kỳ thật đều là anh lấy cớ.
Anh một mình đi vào một hội sở tư nhân cực kỳ xa hoa, hôm nay anh tới tham gia yến hội này.
Bên cạnh anh cũng không có bạn gái, chỉ một mình một người.
"Sở Luật, cậu đã đến: " Một người đàn ông lớn tuối đi đến, gương mặt hồng quang, tướng mạo không tầm thường.
"Ông Tạ, đây là Sở Luật tặng ông, chúc thân thể ông khoẻ mạnh: " Sở Luật nói cũng không nhiều, nhưng lại là để vị Tạ này phá lên cười.
"Cám ơn quà của cậu: " Ông nhận lấy, sau đó lại là nhìn về phía Sở Luật, trong mắt có có một vệt tán thưởng, đương nhiên còn có một loại tiếc hận, chỉ đáng tiếc, không phải con của ông, nếu không, đời này của ông cũng không tiếc nuối.
Sở Luật nhẹ nhàng gật đầu với ông Tạ một cái, sau đó đi qua một bên, từ một bên cầm lên cái ly thủy tinh trong suốt, trong ly có nửa ly rượu bồ đào.
Anh nhẹ nhàng lắc ly một chút.
Anh bưng nửa ngày không có uống, anh còn không có quên, hôm nay tự anh lái xe.
Anh không muốn giao mạng của mình cho những thứ này.
.