Cô không muốn trở thành người thứ 3 chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác.
“Nếu như anh ly hôn thì sao?” Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cô, ngoại trừ Liễu Dĩ Hiên, lần đầu tiên anh có một cảm giác muốn trò chuyện với phụ nữ.
Người phụ nữ này không hề khiến anh cảm thấy chán ghét, thậm chí còn mang lại cho anh chút hứng thú.
“A” Lý Mạn Ny vội vã khoát tay, “Em không muốn anh ly dị đâu, làm như vậy là thất đức.
” Cô cúi đầu, rồi lắc đầu, nhưng trong lòng tràn ngập cảm giác kích động và chờ mong.
Nếu anh ly hôn rồi, vậy cô…
Một bàn tay to lớn đặt lên bả vai cô, khiến cô có một loại cảm giác run rẩy không thể gọi tên.
“Anh” Cô ngẩng đầu, mê man nhìn anh, chỉ thấy khóe môi người đàn ông nhếch lên đầy mê hoặc.
Cô không ngừng chớp mắt, cảm giác một sự mụ mị không còn thuộc về bản thân mình, đôi con ngươi đen huyền của anh như muốn hút hết cả linh hồn cô vào trong đó.
Hai người cứ nhìn nhau thật lâu, dường như xung quanh tất cả đều không tồn tại, chỉ có hai người bọn họ.
Sau lưng có chút căng thẳng, Lý Mạn Ny vẫn còn choáng váng, lúc lấy lại tinh thần liền nhận ra mình đã được người đàn ông này đưa vào sàn nhảy, theo bước chân anh, nhẹ nhàng khiêu vũ trên giai điệu chỉ thuộc về hai người.
Cơ thể của cô giống như một cánh bướm xinh đẹp rực rỡ đậu vào khóe mắt anh.
Dáng người của cô giống như một luồng ánh sách chiếu xuyên qua linh hồn anh.
Tiếng nhạc không ngừng vang lê, ánh sáng đèn càng lúc càng mờ đi, mọi thứ xung quanh trở nên càng mông lung.
Hai bóng người quyện vào nhau xoay tròn rất nhiều vòng, không ai có thể đếm xuể.
Cuối cùng cả hai liền rời khỏi sàn nhảy, trong này còn có rất nhiều chỗ tốt, nơi chỉ thích hợp với hai người.
Đi nói chuyện tình yêu, cũng có thể là ngoại tình.
Hạ Nhược Tâm nhìn đồng hồ treo tường, đã sắp 12h đêm, thêm 10 phút nữa sinh nhật năm nay của cô phải trôi qua rồi, lại thêm một sinh nhật cô đơn nữa, cô ngáp một cái, vẫn kiên trì chờ đợi, anh đã nói anh sẽ trở lại, cô tin tưởng anh nhất định sẽ trở về.
Trong phòng tối, cô đi tới trước cửa sổ, áp mặt mình vào tấm kính thủy tinh lạnh băng, đèn vàng trên đường mờ mờ, mọi thứ đều tăm tối.
Màn đêm sâu hun hút không có điểm dừng, có chút nhói đau, dường như có một chiếc kim nhọn đột nhiên đâm vào tim cô đau đớn.
Cô ôm lấy bả vai của chính mình, buông rèm cửa màu vàng nhạt, thì ra đã khuya như vậy rồi.
Cô đi tới cầm chiếc điện thoại, đang do dự nhưng vấn ấn một dãy số mà cô luôn ghi nhớ trong lòng.
[Xin lỗi, thuê bao tạm thời không liên lạc được.
]
Cô đặt điện thoại xuống, quay đầu nhìn thoáng qua chiếc bánh sinh nhật trên bàn, ngọn nến cắm trên bánh đã sắp cháy cạn rồi.
Cô đi tới, lại ngồi xuống ghế salon, cúi đầu thổi tất cả các ngọn nến, sinh nhật lần thứ 20 của cô vẫn cô độc như vậy.
“A Luật.
” Hạ Nhược Tâm gọi tên Sở Luật, không biết vì sao, hôm nay cô vô cùng nhớ anh đến muốn khóc, cô sụt sịt, cô không biết đã làm sai điều gì, đột nhiên khiến anh thay đổi khiến anh lạnh lùng, không biết có phải vì chuyện kia không, cô còn chưa kịp nói ra.
Lúc này cửa bị mở bật ra, cô vội vã lau khô nước mắt trên mặt, Sở Luật đi vào, lạnh đạm liếc mắt qua chỗ cô, ý muốn hỏi cô đang ngồi ở đó muốn làm quỷ dọa người?
Trên mặt anh không có chút cảm xúc nào, đối với cô, dường như sự kiên nhẫn của anh đã cạn kiệt rồi.
.