“Một nhà ba người?” Cô lấy tay ôm lấy mình, có thể cảm giác được sự đau đớn trước kia, nhưng hiện tại lại còn đau đớn hơn.
“Còn có thể một nhà ba người như thế nào, con gái em đều đã không còn nữa.”
Cô xoay người, ánh sáng chiếu vào cô càng thấy rõ cô trắng bệch không sức sống.
Đúng vậy, cô còn sống, cô chính là Hạ Nhược Tâm.
Có lẽ thật sự giống như lời nói của Thẩm Vi, mệnh các cô rất dai, ông trời không dễ dàng lấy đi.
“Sẽ tìm được.” Anh đi tới, ôm lấy thân thể gầy yếu của cô vào lòng ngực mình, mà lúc này cô trắng nhợt, dường như chạm vào có thể rách.
“Tin anh, nhất định sẽ tìm được.”
“Cảm ơn anh, Cao Dật.” Hạ Nhược Tâm vươn tay đặt lên eo của anh, không có ý nghĩa đặc biệt gì, có lẽ cũng có thể nói cô tham lam một chút âm áp từ người đàn ông này, giống như mặt trời trên bầu trời, rất ấm áp.
Có khi cuộc sống chính là như thế, ngươi cho rằng ngươi đã rời xa, ai biết được đi một hồi lại vẫn về chỗ cũ.
Chỉ là anh còn ở đây, người kia đâu, còn hay không còn ở.
Hạ Nhược Tâm lại ngủ rồi.
Cao Dật đi tới kéo chăn lên sát cằm cho cô, ngón tay cũng ấn lên trên trán cô.
Cho tới bây giờ anh vẫn không quên được bộ dáng lúc cô được đưa đến.
Cô được người ta vớt từ dưới biển lên.
Theo người cứu cô nói, lúc ấy cô ôm một khúc gỗ, không biết đã phiêu dạt trên biển bao lâu, toàn thân đều đã bị nước biển làm cho thối rữa, nếu không phải vừa lúc có một con thuyền đi qua vớt lên, lại đưa vào bệnh viện thì có lẽ đã sớm không còn mạng.
Nhưng thân thể cô vẫn bị tổn thương rất lớn, không dưỡng một hai năm sợ là không hồi phục được, mà có một số thứ cả đời này cũng không có khả năng hồi phục.
Là sự sợ hãi của người lênh đênh trên biển không có đường lui, là sự tuyệt vọng của phận nước chảy bèo trôi.
Không ai biết cô đã trải qua chuyện gì, cũng không ai biết cô gặp phải cái gì.
Thậm chí ngay cả trên đùi cô cũng đã bị xé mất một mảng da thịt, có lẽ sẽ lưu lại một vết sẹo lớn.
Mà thương thích đó cũng không phải vấn đề lớn, có thể phẫu thuật xóa đi, nhưng vết thương trong lòng cô thì phải làm sao bây giờ, có thể chữa như thế nào.
Cho dù bác sĩ tâm lý tốt nhất đều đã thấy khó có thể điều trị vết thương trong lòng của cô, những vết thương đã khắc vào xương tủy.
Còn cả chuyện kia anh cũng không có được bất cứ tin tức gì, không thấy Tiểu Vũ Điểm đâu, bé đã mất tích.
Anh đã cho người đi tìm, nhưng giữa mênh mang biển người rốt cuộc nơi nào mới có thể tìm được đứa bé nho nhỏ kia.
Những chuyện đã nghe khiến anh không thể tin được.
Tiểu Vũ Điểm bị mất một quả thận.
Khi ba tuổi, bé bị bệnh bạch cầu phải nằm viện.
Khi bốn tuổi, bé bị mất một quả thận.
Khi gần năm tuổi, bé mất tích…
Đến nỗi anh cũng không dám hỏi Hạ Nhược Tâm vì sao cô lại trên biển, vì sao lại bị thương nặng như vậy.
Cô vẫn không chịu nói từ khi tỉnh tới giờ, nhiều nhất cô chỉ ngủ, và luôn gặp ác mộng.
Ngủ rồi liền bắt đầu mơ, tỉnh mộng lại tiếp tục ngủ.
Ngón tay anh nhẹ nhàng di chuyển tới xoa ấn đường cho cô, khi nào cô mới có thể ngủ một giấc bình an, khi nào mới có thể không còn gặp ác mộng.
Cửa bên ngoài bị nhẹ nhàng đẩy ra, một chàng trai trẻ tuổi đi tới, râu hơi dài một chút, cảm giác rất phong trần.
“Thành cái dạng gì đây, còn không cạo cho gọn gàng một chút?” Cao Dật ngước mắt.
“Không biết còn tưởng em bảy tám chục tuổi.”
“Anh, anh không đúng rồi.” Cao Hân đi tới tùy tiện ngồi xuống.
“Em đây là phong trần, hiện giờ không ít phụ nữ đều thích đàn ông như này.”
“Anh không thích.” Cao Dật vươn tay gõ lên trán em trai.
“Đừng cho mẹ nhìn thấy, không thì mẹ sẽ cho rằng em thất tình.”
“Em biết.” Cao Hân giơ tay lên.
“Còn có, anh, về sau đừng gõ đầu em.
Thật sự em không phải quá thông minh, cho em giữ lại một ít não đi.”
“Anh…” Anh thấp giọng xuống.
“Chị Nhược Tâm thế nào rồi?”
“Không tốt lắm.” Cao Dật đi tới đem cánh tay thò ra của Hạ Nhược Tâm đặt lại vào trong chăn.
“Chị gặp biến cố lớn, cũng không ăn cái gì, thân thể rất suy yếu, chỉ có thể từ từ điều trị.”
“Đúng rồi, em có hỏi được chút tin tức nào không?” Anh hỏi, cũng lấy tay bóp bóp trán mình, thật sự cảm thấy gần đây đầu muốn nứt ra.
“Không có.” Cao Hân ngồi xuống, anh lười nhác buông lỏng toàn thân, kỳ thật cũng rất mệt mỏi.
“Những nơi có thể hỏi em đều đã hỏi, cũng đã cẩn thận tìm kiếm nhưng vẫn không thấy tin tức của Tiểu Vũ Điểm.
Anh cũng biết mấy năm gần đây em vẫn chạy nhảy khắp nơi, người quen cũng không ít, lần này bọn họ đều giúp em hỏi thăm nhưng vẫn không có tin tức gì.
Có mấy thông tin em đã đến tận nơi xác minh nhưng cuối cùng vẫn phải thất vọng.”
“Nhưng em tin hẳn sẽ không có việc gì.
Tiểu Vũ Điểm xinh đẹp như vậy, có lẽ sẽ không ai nỡ làm tổn thương bé, có lẽ sẽ thấy thích mà đem về nuôi.”
Kỳ thật anh rất sợ những người đó sẽ đem Tiểu Vũ Điểm mang đi chỉ vì để nội tạng trẻ em, còn có những kẻ cố ý đánh cho tàn phế để bắt đi ăn xin.
Nếu là người khác nhận nuôi cũng tốt, dù sống ở gia đình nghèo khổ cũng được, ngàn vạn lần đừng chịu thêm bất cứ thương tổn nào.
Đương nhiên những suy nghĩ này anh không dám nói trước mặt Hạ Nhược Tâm, thật ra anh cũng không dám nói với bất cứ ai, thậm chí ngay cả chính anh có khi cũng không dám nghĩ tới nhiều.
“Đúng rồi, anh.” Cao Hân mới nhớ ra điều gì.
“Ông ấy lại tới, muốn gặp anh, vẫn đang ở nhà.”
“Ông ta tới làm gì?” Cao Dật đứng lên, thần sắc không quá tốt.
“Không biết.” Cao Hân nhún vai.
“Có lẽ tìm anh vì chuyện của Bạch Lạc Âm.
Anh, ngàn vạn đừng có làm chuyện hồ đồ, tuy rằng trước kia anh cùng cô ta kết hôn nhưng hiện tại đã ly hôn, đã nhảy ra khỏi hố lửa cũng không thể lại nhảy vào.”
“Anh biết.” Cao Dật thật sự không muốn đề cập tới cái tên Bạch Lạc Âm, nhưng người kia nếu đã tìm tới có lẽ anh thật sự cần gặp một lần.
Chỉ là, anh lo lắng…
“Anh, không sao đâu, không phải em đã ở đây sao?” Cao Dật vô ngực mình.
“Có em ở đây chị Nhược Tâm sẽ không có chuyện gì, hơn nữa không phải anh từng nói tuy lúc này chị không tốt lắm nhưng lại rất ổn định, chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt còn gì.
Anh cứ đi gặp người kia đi rồi lại tới đây.” Hiện tại tới cái tên của người kia Cao Hân cũng không muốn nhắc tới.