“Kỳ thật cô cũng không xấu xa như vậy…” Cô lẩm bẩm tự nói, giống như cô lầu bầu một mình nhưng người khác vẫn có thể nghe thấy.
“Ngẫm lại, cô cũng chỉ là một đứa con được chiều mà sinh hư.
Người không liên quan vẫn cứ là người không liên quan, người bị cô làm tổn thương nhất vẫn là người thân cận cô nhất.
Có được mấy người thương yêu cô? Chỉ có ba của cô và chính cô.”
“Thật sự tôi cũng không hận cô, so với những người ở gần tôi thì thực chất cô cũng chưa làm gì tôi cả.” Nói tới đây cô đứng lên, đi tới trước mặt Bạch Lạc Âm, ngồi xổm xuống sau đó vươn tay ra.
Bạch Lạc Âm đột nhiên hoảng sợ lui về phía sau, có thể sợ người khác đánh cô, có lẽ thật sự đã có người đánh.
Rốt cuộc cô ở chỗ này mấy ngày sống không bằng chết, không bằng cả heo chó, ai có thể biết.
Hạ Nhược Tâm đưa tay lên trán chỉnh lại vào sợi tóc cho Bạch Lạc Âm.
“Nếu cô thật sự điên thì cứ tiếp tục điên, kỳ thật thế giới người điên cũng rất trong sạch.
Nếu cô không bị điên thì không cần dùng phương pháp này để trốn tránh mà làm hỏng cuộc đời mình.
Bọn họ đều không phải là người xấu, dì Vệ, Cao Dật, Cao Hân, còn có cha của cô nữa.
Cô còn trẻ, tương lai cũng còn dài, chờ tới khi cô ra được cứ sống thật tốt, mọi chuyện đều không quá muộn.
Đột nhiên cô cười cười với Bạch Lạc Âm: “Ai nói cả đời sẽ không phạm sai lầm, ‘biết sai thì sửa’ câu này nói thật dễ dàng, chỉ là bốn chữ, cũng như người uống nước, ấm lạnh tự biết, không ai nguyện ý chủ động thừa nhận sai lầm của mình.
Kỳ thật đây không phải vết nhơ trong cuộc đời cô, mà là cứu rỗi.”
Cô nói xong liền đứng lên, Bạch Lạc Âm vẫn ánh mắt trống rỗng, sắc mặt cũng không thay đổi nhiều.
Nhưng tới khi cô đi tới cửa lại nghe được tiếng của Bạch Lạc Âm, có chút nghẹn ngào khổ sở, thậm chí có chút thật đáng buồn.
“Hạ Nhược Tâm…”
“Cảm ơn cô.”
Hạ Nhược Tâm khẽ động môi một chút, sau đó mở cửa rời đi.
Bên trong phòng bệnh an tĩnh lạ thường.
***
Cô vừa mới ngủ dậy liền nghe được tiếng cửa phòng mở, còn có người thấp giọng đang nói.
Mi cô hơi run run một chút, cô tỉnh nhưng cũng chưa hoàn toàn tỉnh táo, cứ như vậy tiếp tục ngủ.
Ánh sáng từ bên ngoài tràn vào, thực ấm, thực thoải mái, chỉ là hy vọng cô không nằm mơ, bởi vì hiện giờ mỗi lần mơ đều là ác mộng.
“Ngủ rồi?” Vệ Lan cẩn thận đặt hộp cơm giữ ấm lên bàn bên cạnh.
“Dạ, vừa mới ngủ, đêm qua ngủ không tốt, rất mệt.” Cao Dật nhìn cơ thể suy nhược trên giường bệnh, mặt cô vẫn lộ ra vẻ mệt mỏi, đã có thể ăn cơm nhưng ngủ lại không an giấc.
Thi thoảng anh phải cho cô thuốc ngủ mới có thể khiến cô ngủ một giấc an bình.
“Ài…” Vệ Lan than một tiếng.
“Tiểu Vũ Điểm hiện tại cũng không biết thế nào, nhưng dẫu con không còn thì cũng không thể khiến chính mình như vậy, nửa sống nửa chết.”
Cao Dật không giải thích, nếu thật sự là nhảy xuống biển, nếu thật sự muốn tự sát thì đã không ôm khúc gỗ lênh đênh trên biển lâu như vậy, cho dù là hôn mê cô cũng không từ bỏ khúc gỗ kia, không từ bỏ cơ hội sống sót.
Còn việc của Tiểu Vũ Điểm hiện tại anh không muốn nhắc tới, cũng không dám nhắc tới.
Hạ Nhược Tâm không phải tự sát, mà cô bị người ta hại.
Tuy Hạ Nhược Tâm không nói tới chuyện này nhưng anh biết hiện giờ trong lòng Hạ Nhược Tâm có cừu hận chậm rãi tích tụ.
Tuy rằng cô vẫn luôn cười, mặc kệ có gặp khó khăn gì đều sẽ mỉm cười đối mặt, chỉ là hiện tại cô đã thay đổi, tối tăm và có chút phức tạp, cũng khiến người khác khó có thể tiếp cận.
“Đúng rồi.” Vệ Lan nghĩ tới chuyện gì đó.
“Tiểu Dật, hình như Bạch Lạc Âm tỉnh lại.”
“Phải không?” Cao Dật nghe cái tên Bạch Lạc Âm cũng không chú ý tới.
“Tỉnh thì cô ấy lại làm cái gì?” Mà anh vốn chưa từng nghĩ Bạch Lạc Âm là một người điên, cô ta chỉ bảo toàn cho mình.
“Nó tự thú.” Vệ Lan than một tiếng.
“Sẽ bị đưa về nước Anh giam giữ.”
Cô ta vậy mà lại tự thú? Cao Dật có chút ngoài ý muốn, cô gái ấy vậy mà tự nhiên tự thú, yêu chính mình tới mức biến thái như vậy mà đi tự thú.
“Tính ra,” Vệ Lan lắc nhẹ đầu, tay vỗ lên vai con trai.
“Mọi chuyện đều đã đi qua, nếu có cơ hội con cũng thăm nó một chút.
Tuy rằng nó có sai, nhưng dẫu có sai thì cũng chỉ là một cô gái cố chấp quá lớn.
Dù gì hai đứa cũng từng là vợ chồng, chúng ta vốn có câu thật phải, ‘nhất dạ phu thê bách nhật ân*’.”
*Có nơi khác ghi ‘nhất nhật phu thê bách (bá) dạ ân’, mình giữ nguyên theo convert, nghĩa: một ngày chồng vợ trăm năm ân nghĩa.
Cao Dật không đồng ý, cũng không từ chối.
Có lẽ sau này anh sẽ gặp, nhưng hiện tại anh với cô gái kia vẫn chưa tha thứ được, kể cả bọn họ từng là một đôi vợ chồng thân mật.
Hạ Nhược Tâm tuy nằm ngủ nhưng cũng đang nghe, dần dần ý thức của cô lạc đi, cuối cùng bọn họ nói gì đó cô đã không nghe, chỉ biết là mình giống như thật sự ngủ, lại có một giấc mộng đến.
Vẫn ở căn phòng nho nhỏ cô thuê, Tiểu Vũ Điểm của cô sẽ giúp lấy quần áo của những nhà xung quanh, đôi tay nhỏ bé đó cũng ra dáng ra hình giặt quần áo.
Chỉ là cảnh này bỗng nhiên mờ ảo, cuối cùng cô đã không nhìn thấy con gái rốt cuộc đang ở đâu.
Bỗng nhiên cô mở mắt, người cũng bật dậy, trên người một thân mồ hôi lạnh.
Cô đã sớm quen, cũng sớm thành thói quen bị cảnh trong mộng khiến kinh hoàng, rồi sau đó thật sự mất ngủ.
“Lại gặp ác mộng?” Cao Dật đi tới, thuận nay cũng đem bát canh trên bàn tới, anh vừa mới hâm lại canh, vừa lúc hiện tại có thể uống vào.
“Không có việc gì.” Hạ Nhược Tâm co chân lại, nhợt nhạt thổi một chút, sau đó từng gợn sóng nhỏ trên bát canh từ từ bằng phẳng bình định.
“Em uống đi.”
“Cảm ơn.” Hạ Nhược Tâm bê bát lên, một ngụm lại một ngụm uống, không hề giống như cô miễn cưỡng.
Chờ đến khi cô có thể thực sự ngủ một giấc an yên có lẽ là cô thật sự khỏe lại, bọn họ đều cho là như thế.
Chỉ là trên thực tế chuyện này đã không có khả năng.
“Ngày mai chân của em cần phẫu thuật.” Cao Dật lấy chăn kéo lên cho cô, rồi anh cũng ngồi một bên.
“Không sao đâu, anh mổ chính, sẽ không quá đau.”
Hàng mi dài của Hạ Nhược Tâm khẽ nhúc nhích, vẫn đều đều uống canh vào.
Canh này uống vào miệng, cũng đi qua yết hầu cô rồi vào dạ dày, cho cô dinh dưỡng, cũng là cho thân thể cô sự tẩm bổ tốt nhất.