Cô chưa xem chân của mình nhưng đã từng nghe Cao Dật nói qua, đùi cô bị rách một mảng lớn da thịt, cần một loạt ca phẫu thuật, thậm chí còn muốn cấy da, da là lấy từ lưng của cô khiến da bị căng ra đau đớn, kỳ thật cô cũng không biết sẽ chịu đựng như thế nào.
Cô cố gắng chịu đựng, bởi vì cô không biết ngoài một chữ ‘nhẫn’ thì mình còn có thể làm điều gì?
Đúng rồi, cô còn có một điều để làm, dưỡng tốt cái thân thể bị tàn phá này, có thù báo thù, có oan báo oan.
Cô đã vài lần nằm phẫu thuật, cô nghiêng mặt liền nhìn thấy Cao Dật mặc bộ đồ của bác sĩ đang nói gì đó với y tá, anh đeo một kính có gọng vàng, tuy rằng không thấy rõ khuôn mặt nhưng cặp mắt kia vẫn hiền dịu như lúc xưa.
Đột nhiên cô lại có cảm giác như đã trải qua một khiếp người, giống như lần đầu tiên được gặp chỉ như ngày hôm qua, anh là bác sĩ còn cô ôm con gái sinh bệnh trong đôi tay yếu ớt.
Mà hiện tại, anh vẫn là bác sĩ, cô lại thành một người bệnh.
Cao Dật xem xét cô một chút, tuy rằng mặt anh đã bị che kín bởi khẩu trang nhưng Hạ Nhược Tâm biết là anh đang cười.
“Không sao đâu, đừng sợ, ngủ một giấc là tốt rồi.”
Giọng anh trầm ổn khiến người khác có cảm giác an toàn, giống như thôi miên, chẳng sợ là thương tích lớn, tới nơi này của anh là anh cũng sẽ giúp chữa lành.
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng mấp máy môi.
“Cảm ơn…”
Rồi sau đó cô nhắm mắt lại, ý thức đã dần dần đi xa lưu giữ mắt cô khẽ run run, dường như còn có chút nước mắt chảy xuống.
Phẫu thuật rất thành công, kỳ thật cũng không tính là một ca phẫu thuật lớn, các bác sĩ đều có thể làm nhưng Cao Dật muốn chính mình làm.
Phẫu thuật suốt hai giờ, hao hết tâm lực của anh, đương nhiên kết quả sẽ hoàn mỹ.
Đau như vậy một lần sau này sẽ không lại đau.
Đã hai ngày sau ca phẫu thuật, Hạ Nhược Tâm đã tỉnh lại, trên đùi và lưng cô đều âm ỉ đau đơn, tuy rằng là đau nhưng lại trong phạm vi có thể chịu đựng.
Cao Dật đi tới, tay anh còn bê một hộp thuốc.
“Anh phải cho em thêm thuốc giảm đau, em ngủ nhiều một chút, mấy ngày nữa là tốt rồi.”
“Được.” Hạ Nhược Tâm đồng ý, giọng cô hơi khàn khàn, sắc mặt cô càng không tốt.
Tuy không phải là phẫu thuật lớn nhưng với thân thể vốn đã bị tàn phá này mà nói thì kỳ thật đó đã là một gánh nặng rất lớn.
Nhưng chỉ có thể chấp nhận, Cao Dật cũng bất lực, anh chỉ là bác sĩ chứ không phải thần tiên.
Thân thể có thương tích thì cần chính cô tự bình phục, mà vết thương trong lòng lại càng không dễ dàng như vậy.
Anh lấy từng tí thuốc trong ống, lại lấy thêm vài loại thuốc khác, rất nhanh liền có hiệu quả.
Cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến, lại một lần Hạ Nhược Tâm chìm vào giấc ngủ.
Trong phòng bệnh có một bó qua Mãn thiên tinh, loại hoa này tuy không có quá nhiều mùi thơm nhưng lại tươi rất lâu, dù đặt vài ngày vẫn giống như lúc mới mua về.
Cao Dật cầm thuốc đi ra ngoài, hiện tại cô ngủ rồi.
Để cô ngủ ngon một giấc, dạo gần đây cô không ngủ ngon được, khó mà có một giấc ngủ lâu như vậy.
Thời gian từng ngày trôi qua, hoa Mãn thiên tinh kia rốt cuộc cũng đến ngày tàn, y tá trực ban lập tức ném vào thùng rác, rồi sau đó nơi này lại có nhiều loại hoa khác, thanh hương, nùng hương… nhưng chính là, mặc kệ là loại hoa nào, qua một thời gian đều héo tàn đi, không biết héo tàn nhiều ít, cũng không biết hoa nở hoa tàn như vậy bao lần.
Thương tích trên người Hạ Nhược Tâm từng ngày tốt hơn.
Cô có thể đứng dậy, có thể đi lại, nhưng người cô vẫn giống như trước kia không có bất cứ chút sinh khí nào.
Gần đây cô điên cuồng mua rất nhiều tạp chí sách báo về doanh nhân và kinh tế, giống như học sinh ôn thi đại học.
Cô không phải học ngành kinh tế cho nên học hỏi rất khó khăn, nhưng cô tin tưởng cần cù bù thông minh.
Cô không thông minh nhưng cô sẽ nỗ lực, tài năng không đủ thì cô dùng thời gian để bù đắp.
Cao Dật cũng tìm mọi cách giúp cô kiếm tài liệu, cũng tự mình dạy cô.
Tuy anh là bác sĩ nhưng sản nghiệp của Bạch gia, nói trắng ra, cũng là do anh xử lý, tuy không thể so sánh với thủ đoạn của Sở Luật nhưng so với người khác cũng hơn rất nhiều.
Anh cũng không hỏi Hạ Nhược Tâm vì sao muốn học, chỉ cần cô muốn học anh có thể tận lực trợ giúp.
Đến ngày Hạ Nhược Tâm xuất viện cũng không biết đã bao lâu qua đi.
Nhìn vào gương, Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng sờ tóc mình đã dài đến tai, khuôn mặt cô mờ mịt như cách một màn sương, cười hay không cười đều thấy rõ ràng gượng ép.
Hai mắt trong sáng trước kia lúc này giống như bị bít kín một tầng thanh sương, lúc sáng tỏ lúc lại mông lung.
“Em thật muốn đi?” Cao Dật đứng lên, kỳ thật cũng không biết đã ở chỗ này bao lâu.
Anh rút hai tay từ trong túi ra, sau đó đến gần theo thói quen sửa sang lại tóc cho Hạ Nhược Tâm.
“Không cần anh giúp sao?”
“Em nghĩ mình làm được.” Hạ Nhược Tâm cười cười giống như trước đây, làm như cô không bị tổn thương nhưng chính là tổn thương rất sâu đậm.
“Cảm ơn anh.” Cô nắm chặt tay Cao Dật, nhưng ánh mắt Cao Dật lại ảm đạm thêm.
“Thật xin lỗi, khi đó nói những lời ấy với em, đuổi em đi lại khiến em không nhà để về.” Cao Dật đột nhiên vươn cánh tay mình ôm lấy cô vào lòng ngực.
Chỉ là, rốt cuộc cô vẫn không thuộc về anh.
Lúc anh tuyệt đoạn đuổi cô rời đi là xé rách miệng vết thương trong lòng cô, nhưng hiện tại cô ngay cả chính mình đều đã không còn nghĩ tới yêu.
“Em không trách anh.” Hạ Nhược Tâm nắm chặt hai bàn tay, cô không cử động để mặc anh ôm như vậy.
Cô không có tư cách để lưu luyến.
Cao Dật đặt tay lên mặt cô, cô nhìn thấy trong mắt anh khổ sở cùng đau xót, chỉ là cô đã không còn cách nào giúp anh bình yên trở lại.
Cô tin tưởng, thật sự tin tưởng nhất định anh có thể tìm được một người yêu anh chân thành, hiểu anh, nguyện ý cùng anh cộng độ cả đời mà không phải một Hạ Nhược Tâm đã chồng chất vết thương.
Thân thể cô bị thương, mà những thương tích này có lẽ cả đời cũng không khỏe lại được.
Cô tới chính mình còn trị không hết thì còn có thể giúp người khác như thế nào.
Cô không có ai đưa đi, chỉ mang theo một túi nhỏ rời khỏi nơi này.
Cao Hân đã nói muốn giúp cô tìm con gái, Cao Hân vẫn luôn chưa từ bỏ ý định tìm tới từng người, nói nhất định phải giúp cô tìm về Tiểu Vũ Điểm.
Nhưng tìm kiếm như vậy có ý nghĩa sao, là đang lừa chính mình, cũng là lừa người khác.
Những người này chẳng thân quen cô đều giúp cô, yêu thương cô, bảo vệ cô, còn những người gọi là người thân đâu.
Bọn họ lại đã làm gì?