Tân Hôn Không Tình Yêu Thế Tội Vợ Trước FULL


Cô đưa tay cầm chậu hoa nhỏ lên, sau đó thuận tay ném vào thùng rác bên cạnh.
Đã không còn sống thì còn đặt ở đây làm cái gì.
Cô lại lên tầng 18, thư kí là một gương mặt mới, như thế nào, thư kí Tiểu Trần đã không còn nữa sao? Trong công ty có rất nhiều gương mặt mới nhưng cũng còn nhiều hơn là những người cũ.

Lúc này phúc lợi vẫn quan trọng, nơi này tiền lương rất cao, rời đi xác thật là ngốc.
Cô thư kí mới vừa thấy Hạ Nhược Tâm đã híp lại hai mắt, không quá tin tưởng.

Trong lòng cô cũng có một chút mơ hồ không thoải mái.

Cô suy đoán cùng đánh giá, Hạ Nhược Tâm rất rõ ràng là người theo đuổi Sở Luật.
Hạ Nhược Tâm vừa định bước về phía phòng Sở Luật, kết quả cô thư kí vươn tay chặn cô lại.
“Thật xin lỗi, vị tiểu thư này, tổng giám đốc bên trong đang bận, trước tiên ngài có thể chờ một chút.” Thư kí xụ mặt, nhìn như đang thực hiện đúng phận sự của mình, nhưng ai nghe ra cũng thấy được trong giọng cô có chút tức giận.
Có thể lên đến tầng 18 chỉ có một thang máy chuyên dụng đi lên, mà người có đặc quyền sử dụng thang máy này cũng không phải quá nhiều, toàn bộ trong công ty không vượt quá mười người.
Đạo lý đơn giản vậy cô không phải không hiểu, cũng không phải không biết, chỉ là bị ghen ghét làm mờ lí trí, cũng quên mất công việc của bản thân mình không phải lại đây tranh giành tình cảm mà là xử ký văn kiện cũng như an bài lịch trình công việc cho tổng giám đốc.
Đừng tưởng rằng ở chỗ này chính là gần quan thì được ban lộc, Sở Luật khác với nhiều kẻ khác, trước nay anh đều không cùng thư kí của mình có bất cứ cái gì kiểu như tình công sở mãnh liệt, anh là loại người không thích gặm cỏ gần hang.
Chính là có người không biết mình có mấy cân mấy lượng, muốn làm cỏ được gặm.
A, không cho đi vào? Hạ Nhược Tâm dứt khoát liền đi tới văn phòng của mình ở dưới lầu.

Cô ngồi lên trên ghế, cũng không sợ bẩn, cô biết nơi này mỗi ngày đều có người tới dọn vệ sinh, dù văn phòng này có người hay không cũng vậy, luôn sạch sẽ.
Cô đá rơi giày của mình, đột nhiên cảm thấy lạnh, cô ôm lấy hai chân mình.

Cô rất nhớ Tiểu Vũ Điểm.
“Con yêu, con đang ở đâu, nơi đó có tối không, con có nhớ mẹ không…”
Đột nhiên cô đập đầu vàng tường, rồi sau đó cắn mu bàn tay của mình, vô thanh vô tức khóc lên.

Đúng vậy, hiện tại ngay cả khóc cô cũng không dám lớn tiếng.
Ôm chặt đầu gối của mình, cô đặt trán lên đầu gối, cũng không biết có ngủ, vẫn là đau, có chút thương đang lan ra, tăng lên, thậm chí là khó nhịn.
Lúc này cô không biết toàn bộ tầng 18 đã là băng thiên tuyết địa.
Bí thư Tiểu Trần vỗ vỗ trán mình, lại đi vào phòng trà.

Thật ngốc, cô đã nói qua bao nhiêu lần, làm thư kí của Sở Luật ngươi có thể một bước lên trời, nhưng cũng chỉ được hoàn thành công việc của mình rồi nhận đãi ngộ tốt, còn cái khác đừng nghĩ gì bằng không sẽ phải biến, đặc biệt không thể có tâm tư với Sở Luật.
Cô vốn đang muốn đào tạo cho mình một trợ thủ để cô có thể nghỉ ngơi.

Vừa rồi cô cũng biết Hạ Nhược Tâm vào, cô không ra chỉ vì muốn xem năng lực xử sự của thư kí mới như nào.

Tốt a, hiện tại mộng đẹp tan vỡ, cô tiếp tục làm trâu làm ngựa đi.
“Cô đuổi cô ấy đi!” Sở Luật nheo hai mắt lại nguy hiểm, cái ánh mắt lạnh băng này dường như đều làm đau tim thư kí mới.
Môi thư kí run rẩy, không dám trả lời.
“Người đâu?” Anh hỏi lại.
“Người… người nào?” Mắt thư kí đã đỏ, cô sao có thể biết được, công ty lớn như vậy cô biết đi đâu mà tìm.
“Cô hỏi tôi thì tôi hỏi ai?” Sở Luật lại tiến lên một bước, bàn tay đặt bên người đã nắm chặt lại.

Đột nhiên thư kí thấy cổ mình có chút lạnh, không khỏi lui về sau vài bước, miệng cô há hốc chuẩn bị tùy thời kêu cứu mạng.
“Người đâu?” Sở Luật lại hỏi, tuy rằng chỉ có hai chữ nhưng hai chữ này cũng đủ áp khiến thư kí sợ chết.
“Em…” Thư kí vừa ngẩng mắt liền thấy đôi mắt đen tăm tối, hai chân cô mềm nhũn, người cũng theo đó ngã ngồi.
Sở Luật lập tức đi qua người cô, mà thân thể thư kí run rẩy giống như lá rụng, sợ chiếc chân to lớn kia đá vào người mình.

Chân người này có bao nhiêu lớn, một chân đạp vào nhất định sẽ chết.
Đến khi thang máy đóng lại cô vẫn duy trì động tác như vậy, cho đến khi một đôi giày cao gót đứng trước mặt cô.
Cô ngẩng mặt lên, đôi môi tái nhợt run rẩy.
“Chị Trần…”
Thư kí Tiểu Trần ngồi xổm xuống, sau đó vươn tay nhẹ nhàng chỉnh đầu tóc cho thư kí mới.

“Ngoan, lát nữa đến phòng nhân sự chờ.”
“Chờ, làm cái gì?” Thư kí không rõ, toàn thân trên dưới đều là mồ hôi lạnh, cô rất khó chịu, còn bị dọa cho tim đập rất nhanh.
“Làm cái gì?” Thư kí Tiểu Trần nhìn cô.

Ài, giờ còn có thể làm cái gì? Chỉ có cút.
Sở Luật chạy mấy tầng lầu nhưng nơi nào cũng không tìm thấy.

Anh không ngừng gọi tới điện thoại của Hạ Nhược Tâm nhưng không có người nhận, lúc này mới nhớ điện thoại của cô đang ở trong phòng anh, cho nên căn bản cô không mang theo người.
Toilet, phòng trà, dường như mọi nơi anh đều đã chạy qua, đều đi tìm nhưng vẫn không tìm thấy người.

Thậm chí anh đã nhờ phòng an ninh nhưng cũng không thấy cô đi ra ngoài, như vậy cô sẽ ở nơi nào.
Bỗng nhiên anh nghĩ tới cái gì…
Vào thang máy chuyên dụng, anh lên thẳng tầng 17.
Nhẹ nhàng, anh mở cửa ra, quả nhiên Hạ Nhược Tâm ngồi bên trong.

Cô co thân thể lại cả người đều ngồi trên ghế, đôi giày cũng ném ở một bên, dường như cô ngủ rồi, đôi cánh tay gầy yếu lộ ở bên ngoài, làn da trắng tới trong suốt khẽ gập lại quàng lấy thân người.
Sở Luật đi tới cúi xuống nhẹ nhàng ôm cô lên, cô thậm chí đều là vô tri vô cảm, lông mi thật dài vẫn khép lại, hơi run run.
Lúc anh đi về tới văn phòng của mình liền thấy Đỗ Tĩnh Đường đang ngồi xổm trên mặt đất an ủi cô thư kí ngốc nghếch kia, thư kí Tiểu Trần ở bên cạnh không ngừng trợn mắt, còn không mau cút đi.
Sở Luật đi qua bọn họ, Đỗ Tĩnh Đường nhìn cô gái sắp bị mất đi bát cơm này chỉ có thể bất đắc dĩ, anh vỗ nhẹ bả vai thư kí: “Cô đi tới phòng nhân sự kết tiền lương đi.

Đi mau, đừng cho hắn nhìn thấy nữa.”
Mà ‘hắn’ kia hiển nhiên chính là Sở Luật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui