Hạ Nhược Tâm vẫn cười, cô không biết đang cười anh hay cười chính mình.
Cô nhắm mắt lại giống như đang chờ án tử hình.
Đột nhiên ‘xẹt’ một tiếng, quần áo trên người cô bị xé nát.
Đàn ông muốn phụ nữ bị tổn thương thì luôn dùng cách này, cô giống như một con búp bê vải bị người đạp hư, bị người ghét bỏ, cũng bị người làm tổn thương.
Cô mím lại môi của mình, nếm mùi vị máu của chính mình.
Cô chỉ cảm giác thân thể của mình rất lạnh lẽo, mà lúc này cô không cảm giác được sự đau đớn nữa.
Đột nhiên, cổ cô tê rần, người đàn ông kia dùng sức cắn cổ cô, cô cảm giác có chất lỏng ấm ấp nhỏ giọt lên vai mình.
Anh khóc.
Nhưng cô lại không khóc.
Đến khi anh đi rồi, đến khi toàn bộ căn phòng lại một màu đen, đến khi toàn bộ đã bị trầm tĩnh bao lấy cô mới mở hai mắt, cầm lấy quần áo như vải rách mặc lên người mình.
Cô ôm bụng vào toilet từng chút rửa sạch vết máu trên hạ thân của mình, nhưng ngoài ý muốn cô lại không cảm giác được bất cứ đau đớn gì.
Cô lấy một ít nước kề vào miệng mình cứ như vậy uống ào, yết hầu cô lăn lộn giống như đang nức nở.
Con người rốt cuộc có thế nào mới lại không bị thưởng tổn, không biết đau.
Cô ngồi trên mặt đất, ôm chặt thân thể bị tàn phá của mình, cứ như vậy chịu đựng sự đau đớn trên người cùng trong lòng, chỉ không biết cô có thể chịu đựng được qua đêm nay.
***
“Anh Luật đi gặp chị em sao?” Hạ Dĩ Hiên đang mát xa tay cho Tống Uyển, cẩn thận hỏi.
Sở Luật lạnh băng, một câu cũng không nói.
Dạ Dĩ Hiên cắn một chút ngón tay của mình: “Đồ trong nhà có lẽ cũng không nhiều lắm, có muốn em đem một ít qua đó không?”
Sở Luật đứng lên, anh đi tới nắm chặt một bàn tay của Tống Uyển.
“Anh cứ xoa bóp cho dì đi, bác sĩ nói chỉ cần người nhà bầu bạn với dì, nói chuyện với dì nhiều một chút thì người bệnh có khả năng sẽ tỉnh lại.
Còn chị ở đó em sẽ chuẩn bị một ít đồ ăn cho.”
Sở Luật không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý.
Hạ Dĩ Hiên cúi đầu, tuy rằng cười nhưng một tia âm lãnh lại cứ chậm rãi hiện lên gương mặt kia.
Sở Luật đưa tay lên cổ mình, rồi sau đó anh kéo ra một cái bùa hộ thân, lại dùng sức kéo đứt dây khiến trên cổ anh hiện lên một vệt đỏ.
Anh lấy hai tay đỡ cái bùa trong lòng bàn tay, anh nghĩ nếu lại cho anh một lần cơ hội thì anh nguyện cả đời này chưa từng gặp người phụ nữ kia, cũng không thích cô, không yêu cô.
Anh đi tới bên cạnh Hạ Dĩ Hiên, Hạ Dĩ Hiên vội vàng đứng lên, đem tay đặt lên phía sau mình, bàn tay nắm chặt quần áo sau lưng: “Sao vậy, anh Luật?” Cô cười, có chút lo lắng.
Sở Luật chìa tay ra, đưa tấm bùa trong lòng bàn tay mình tới trước mặt Hạ Dĩ Hiên.
“Giúp tôi đưa cô ta, nói cho cô ta sau này đừng để tôi nhìn thấy.”
“Được.” Hạ Dĩ Hiên cười, trong mắt cô lộ ra một chút tàn nhẫn.
‘Đừng để nhìn thấy’, vậy tốt nhất không bao giờ gặp lại.
Sở Luật xoay người ngồi xuống trước mặt Tống Uyển, sau đó nắm tay mẹ mình.
“Mẹ, con xin lỗi, con không ra tay được.
Mọi chuyện sai đều bởi vì con, chúng ta mặc kệ cô ta được không? Cả đời này con đồng ý với mẹ không gặp lại cô ta, chúng ta coi như cô ta đã chết được không?”
Anh nhẹ nhàng nắm tay Tống Uyển nhưng Tống Uyển vẫn không có bất cứ phản ứng gì.
Bác sĩ nói có lẽ cả đời này bà cũng chỉ có thể như thế, chờ già, chờ chết.
Lúc này trong đôi mắt đen của Sở Luật hiện lên sự giằng xé cùng ảm đạm, cuối cùng là sự trầm tĩnh, sự bình tĩnh giống như tĩnh mịch.
***
Kỳ thật hiện tại Hạ Nhược Tâm là đang đợi cái chết.
Cô nghĩ có lẽ cả đời này sẽ bị nhốt ở đây tới chết, bị phân hủy ở chỗ này, cuối cùng có lẽ sẽ không ai biết được đống xương khô này là cô.
‘Cạch’ một tiếng, cửa mở từ bên ngoài.
Cô vẫn giữ nguyên tư thế bất động như vậy.
Ánh đèn đột nhiên sáng lên, có đôi chân mang giày cao gót bước trên mặt đất.
Không cần nhìn cô cũng biết là ai tới, nơi này ngoại trừ Hạ Dĩ Hiên sẽ không xuất hiện người thứ hai.
Tiếng giày cao gót lại vang lên, từng chút từng chút lại gần.
“Ài, đây là chị của em sao? Sao lại thành bộ dáng như thế này?” Hạ Dĩ Hiên rất vừa lòng nhìn người phụ nữ gầy rộc toàn da bọc xương nằm trên sô pha kia.
“Xem ra em đã quên mất để lại đồ ăn trong phòng này.” Cô đi tới ngồi xổm trước mặt Hạ Nhược Tâm, nơi này thật sự quá bẩn, cô thấy chán ghét.
Cô lấy từ trong túi giấy ra mấy cái bánh bao.
“Chị, đây là bánh bao chỗ chị thích ăn nhất, em nhớ trước kia mỗi lần chị ra khỏi nhà đều đi mua ở đây.”
“Mùi vị cũng không tệ lắm.” Cô cắn một miếng, sau đó đem bánh bao mình đã cắn đưa tới trước mặt Hạ Nhược Tâm.
“Chị, chị muốn ăn không?”
Hạ Nhược Tâm mở hai mắt, cô đã không còn chút sức lực nào, mà lúc này dạ dày cồn cào khiến tay cô vươn về phía bánh bao theo bản năng sinh tồn, nhưng tay Hạ Dĩ Hiên lại buông lỏng.
“Xin lỗi, không cẩn thận.”
Miệng cô nói xin lỗi nhưng lại không hề che giấu sự vui vẻ cười cợt trong mắt.
Các cô cùng nhau lớn lên, các cô dù không phải chị em tốt nhưng lại hiểu nhau rất rõ.
Hạ Dĩ Hiên nghĩ cái gì, Hạ Nhược Tâm đều biết.
Mà làm cách nào để hủy hoại Hạ Nhược Tâm, Hạ Dĩ Hiên cũng biết.
“Vẫn còn, chị, chị có ăn không?”
Hạ Dĩ Hiên cười duyên, cô lấy ra một túi khác, bên trong chính là một con gà nướng.
Cô đứng lên, từ bên trong xé ra một khối thịt gà ăn vào, rồi sau đó đem xương gà ném trên mặt đất.
Đến khi cô ăn một nửa con gà đã no.
“Ài, đáng tiếc, no rồi, chỗ này phải làm sao bây giờ?” Cô dường như vẫn đang rất phiền lòng.
“Ài, chị, chị ăn đi.” Cô đưa túi thịt gà trước mặt Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm nhìn cô nửa ngày, cẩn thận đưa tay ra nhưng lại một lần Hạ Dĩ Hiên thu lại túi gà.
Đây là khiến người ta hi vọng rồi sẽ phá hủy, là điều Hạ Dĩ Hiên thích làm nhất.