Gần đây Hạ Dĩ Hiên mới nhớ còn có một Hạ Nhược Tâm tồn tại, đương nhiên cô cũng lo lắng liệu Hạ Nhược Tâm có chết trong căn chung cư kia không, chị ta mạng lớn như nào thì cũng không thể bất tử, lúc cô đi đã nửa sống nửa chết.
Lần trước đẩy xuống biển còn không chết đuối, lần này nhất định cô ta sẽ phải chết, đến lúc đó vào trong bụng cá mập thì ngay cả một khúc xương cũng sẽ không tìm thấy.
Cô trang điểm thật đẹp, từ nhỏ đã dùng chị ta làm lá xanh để làm nền cho cô, hiện tại hoa đã nở sẽ không cần lá xanh nữa, hơn nữa lá xanh này luôn che mất hoa.
Mà đối với lá xanh che mất hoa, cô cũng chỉ có một ý tưởng, đó là cắt đi.
Thừa dịp không có ai, cô đi tới căn chung cư nhỏ của mình, sau đó lấy chìa chuẩn bị mở cửa, kết quả tay cô vừa mới chạm vào cửa đã mở ra.
Cô sửng sốt kèm theo sự bất an không nói lên lời.
‘Cạch’ một tiếng, cô đóng cửa lại, cũng là nhốt mình ở bên trong.
Lúc này tim cô đập loạn, lần sờ lên tường cô tìm công tắc bật đèn lên.
Kết quả bên trong không một bóng người.
Trên sô pha không có, trên mặt đất không có, toilet không, trong bếp cũng không có.
Cô tìm mọi nơi đều không thấy người.
Cô vô lực ngã ngồi trên sô pha, nghĩ làm sao mà một người tới hai chân bị gãy cũng có thể biến mất.
Muốn đi ra ngoài cô ta chỉ có thể bò, mà xác thật cô đoán đúng rồi, Hạ Nhược Tâm đúng là đã lê bò ra ngoài.
Không được, cô không thể để chị ta tồn tại, nhất định không thể để Hạ Nhược Tâm tồn tại.
Nếu chị ta nói ra mọi chuyện thì cô xong rồi.
Lúc này cô cũng hối hận, sao lúc trước không đem cô ta ném xuống biển luôn để việc lại biến thành như vây giờ khiến cô phải lo lắng hãi hùng.
Mấy ngày sau cô đều lo lắng bất an, luôn cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh Sở Luật, sợ cô ta đột nhiên xuất hiện.
Cho đến một ngày, người giúp việc trong nhà thu dọn báo chí, cô đọc thấy được mấy ngày trước báo đưa tin có một cô gái bị tai nạn xe khiến biến dạng, hai chân cũng gãy xương, hiện tại thi thể không ai nhận.
Trên mặt báo là một ảnh được làm khuôn mặt không rõ, nhưng nhìn thoáng rất giống Hạ Nhược Tâm, kiểu tóc giống, thân thể cũng giống.
Cô gấp tờ báo lại, hiện tại xem ra cô có thể kê cao gối mà ngủ.
Đã chết là tốt, đã chết là tốt rồi.
“Dĩ Hiên, con đọc gì thế?” Hạ Minh Chính từ trên lầu xuống thấy Hạ Dĩ Hiên ngây ngốc, biểu tình trên mặt có chút kỳ quái bèn hỏi.
“Không có gì, ba.” Hạ Dĩ Hiên ném tờ báo lên bàn, sau đó chạy tới ôm cánh tay Hạ Minh Chính làm nũng: “Ba, lát nữa con tới thăm dì Tống, ba đi cùng con đi.”
Cô muốn gia đình mình gây ấn tượng tốt trước mặt Sở gia.
Tuy rằng trước kia cô đã làm điều không tốt nhưng không phải mọi người đều nói mọi việc sai đều có thể sửa sao.
“Nhưng…” Hạ Minh Chính liếc mắt lên lầu.
“Trên lầu cũng chỉ có mẹ con ở một mình, ba không yên tâm.”
Mẹ, mẹ cái gì?
Hạ Dĩ Hiên nhếch miệng, cô đã nói rồi, Thẩm Ý Quân không phải là mẹ của cô, mẹ cô đã sớm chết.
Nhưng cô hiện tại còn nhớ thân phận mình cùng với chuyện cần làm, ít nhất hiện tại phải nhịn lại tính tình của mình mới thành được.
“Ba yên tâm đi,” Hạ Dĩ Hiên lôi kéo Hạ Minh Chính đi ra ngoài.
“Trong nhà vẫn còn bảo mẫu cùng người giúp việc, hơn nữa chúng ta chỉ đi một lát sẽ về.
Còn có, ba, đã thật lâu ba không gặp chú Sở, Sở gia gặp chuyện lớn như vậy, dù gì thì ba cũng nên khuyên nhủ chú ấy, phải không?”
Lời này không phải giả nhưng Hạ Minh Chính lại cảm thấy mặt mình hơi nóng.
Người như Sở Giang giống như không cần người khác an ủi, chuyện ông ấy có thể chấp nhận so với người bình thường đều lớn hơn rất nhiều.
Nhưng lời của Dĩ Hiên nói cũng không có sai, hai nhà nhiều năm có giao tình, lúc này như thế nào cũng thật nhanh nên đến thăm.
Mấy năm nay quan hệ hai nhà hơi đóng băng, chi bằng thừa dịp này làm ấm lại một chút.
Sau khi bọn họ rời đi Thẩm Ý Quân mới từ trong phòng bước ra, khuôn mặt bà mệt mỏi, dường như không thấy chút sức sống.
Bà cười.
Đúng vậy, hiện tại nếu không cười thì bà sẽ khóc.
Lạnh lùng, bà nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Hạ Dĩ Hiên có chủ ý gì chẳng lẽ Hạ Minh Chính không biết, không đúng, chắc chắn ông ấy biết nhưng cứ mắt nhắm mắt mở chờ Hạ Dĩ Hiên có được thành quả thắng lợi.
Bọn họ vẫn nghĩ Sở gia, thêm tính tình của Sở Luật sẽ muốn một người phụ nữ như Hạ Dĩ Hiên sao?
Mà bà không tin Hạ Dĩ Hiên có cái gọi là chân ái.
Người Hạ Dĩ Hiên yêu nhất chính là bản thân mình, thậm chí nó không yêu người khác, không yêu Hạ Minh Chính, đương nhiên cũng là không yêu Sở Luật.
Hiện tại Sở Luật đã hai bàn tay trắng mà vẫn lọt vào mắt nó quả có chút ngoài suy đoán của bà.
Thẩm Ý Quân không biết bà chỉ đoán đúng một nửa tâm tư của Hạ Dĩ Hiên.
Nếu nói Hạ Dĩ Hiên với Sở Luật là có tình cảm gì, có thể là yêu, cũng có thể là không yêu.
Sở dĩ hiện tại cô không buông tay một phần bởi vì cô không thích Hạ Nhược Tâm.
cái cô không có được người khác cũng đừng hòng có.
Phần khác, chính là cô phát hiện mình thật sự không rời khỏi người đàn ông này được, càng không để ý tới cô thì cô lại càng muốn chinh phục.
Trên đời này không chỉ có đàn ông muốn chinh phục phụ nữ, mà ngay cả phụ nữ cũng như vậy.
Lúc này Thẩm Ý Quân muốn biết nhất chính là con gái bà đang ở đâu, Tâm Tâm của bà đang ở đâu, cháu ngoại Tiểu Vũ Điểm của bà đang ở đâu.
Bà đi tới, người hầu cẩn thận chạy tới đỡ sợ bà ngã ra lại đụng phải linh tinh.
Thẩm Ý Quân đi tới sô pha, chỗ Hạ Dĩ Hiên vừa ngồi, cũng cầm tờ báo Hạ Dĩ Hiên mới để trên bàn.
‘Người phụ nữ trẻ tuổi bị tai nạn xe, không xác định được thân phận’
Soạt một tiếng, tay bà buông thõng, tờ báo rơi xuống đất, trên đó vẫn còn tin tức một phụ nữ vô danh, khuôn mặt được phóng lớn máu me bê bết đáng sợ, tứ chi cong queo.
Bà vội xoay mặt đi, thỉnh thoảng thở dốc, cảm giác tim mình càng ngày càng đập nhanh, càng nhanh lại càng đau.
“Đi, đi, mau đi lấy.”
Bà không ngừng kêu, đột nhiên cảm giác dạ dày mình cô thắt, chạy đến toilet bắt đầu nôn ra.
***
“Cô xem.” Lục Cẩm Vinh đem một phần tờ báo đặt trước mặt Hạ Nhược Tâm.
“Giống cô không? Tôi tìm không ít quan hệ mới có thể làm được chuyện này.”
“Giả?” Hạ Nhược Tâm tạm thời còn không nói được thành tiếng, cho nên dùng ánh mắt hỏi anh.