Tân Hôn Không Tình Yêu Thế Tội Vợ Trước FULL


“Ba, con nhìn tới nhìn lui vẫn thấy con trẻ hơn.

Thật ra đây là không thể so sánh, đúng không?” Lúc này một cái ly bay đến, Lục Cẩm Vinh vươn tay chụp lấy.
Lúc anh đi học, mỗi khi đá bóng anh chính là thủ môn, kỳ thật cũng nhờ công ba anh từ nhỏ huấn luyện, mỗi khi anh mắc lỗi ông đều ném đồ vào người chứ không vả vào mặt.
Lục Khả Ân lại hừ một tiếng tiếp tục ăn cơm.
“Cô gái kia có thể tin được không?” Ông hạ giọng, cũng không tiếp tục đùa với Lục cẩm Vinh.
“Có thể tin, người con cứu về, con tin tưởng.” Lục Cẩm Vinh với chuyện này tin tưởng không một chút nghi ngờ.

Anh đã lăn lộn nhiều năm như vậy cũng biết một số việc, chuyện này anh tin tưởng vào chính mình.
“Ba, ba không thấy sao, cô ấy thật sự không tồi.” Lục Cẩm Vinh luôn có hảo cảm với Hạ Nhược Tâm.

“Dù sao nhà mình cũng không có con gái, ba cứ thử tiếp nhận cô ấy xem sao.


Hiện tại mặc kệ thế nào thì cô ấy cũng có gương mặt của em gái con, với gương mặt đó ba có thể thờ ơ sao? Yêu ai yêu cả đường đi, mẹ con thích, ba cũng thích một ít là được, bằng không nếu sự việc bị bại lộ thì cũng từ ba ra.”
“Ba biết rồi.” Lục Khả Ân hiểu ý tứ của Lục Cẩm Vinh.

Nào có người cha nào không yêu con gái mình, nhất là con gái đã lâu mới tìm thấy.

Nếu ông đối với đứa con kia không thân cận, Giản Thanh Doanh sẽ nghi ngờ, như vậy thật phiền phức.
Hơn nữa gương mặt kia giống đứa con gái đã mất của ông như đúc, thật sự trong lòng ông cũng không phải không mềm, dù ông luôn luôn lộ vẻ mặt dò xét thì cô gái kia cũng không để ý, ở trước mặt Giản Thanh Doanh còn luôn gọi ông một tiếng ‘ba’.

Câu ‘ba’ này nghe vào trong tai cũng có chút đặc biệt, ông không biết phải diễn tả như nào nhưng tuyệt đối không phải là chán ghét.
Hạ Nhược Tâm luôn rửa chân cho Giản Thanh Doanh, không lâu sau mỗi giấc ngủ của bà thật sự ngon giấc, đêm nào cũng nằm ngủ một mạch tới sáng hôm sau.


Hôm nay vừa đặt bà nằm xuống xong thì Lục Khả Ân gọi cô.
Cô lại ngồi bên trong thư phòng của Lục Khả Ân, giống như một đứa con thật sự, cô không nói gì, cũng không câu lệ.
“Cô có thiếu gì không?”
Nửa ngày sau Lục Khả Ân mới nói một câu lạnh lùng như vậy, vẫn là ngữ khí lãnh ngạnh.
“Cảm ơn Lục tiên sinh, cháu không thiếu.” Hạ Nhược Tâm biết người ta khách khí chỉ là thuận miệng hỏi, cho nên cô cũng không muốn đồ vật, hơn nữa cô thật sự cũng không cần.
Một câu ‘Lục tiên sinh’ này Lục Khả Ân nghe được tự nhiên lại thấy tức giận, nhưng vừa thấy khuôn mặt giống hệt con gái mình này ông liền kìm chế, những lời nghiêm khắc cũng không nói ra được.
“Vậy cô trở về đi.”
Ông cũng không biết nói thế nào với người ngoài nhưng mang khuôn mặt của con gái mình như thế này, cuối cùng cái gì cũng lại không nói.
Sant: Đoạn này giải thích một chút.

Trong ngôn ngữ TQ chỉ dùng "ta – ngươi", không biểu đạt được ý rõ ràng kiểu như "tôi", "con", "cháu"… Đoạn này Lục Khả Ân muốn thân cận một chút, nếu là ở VN sẽ nói “Con có thiếu gì không?” thì HNT đã hiểu ý rồi, nhưng ở tiếng TQ vẫn “Ngươi có thiếu gì không?” với giọng nghiêm túc lại thành ra không khác gì bình thường nên HNT không hiểu ý, không dám thân cận.

Nghĩ kĩ tiếng Việt đúng là bá đạo thiệt :3.

Vẫn mong các bạn share truyện từ Gác Sách nhiều hơn để nhiều người cùng đọc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận