Tiểu Lạc không nói được gì nữa, rõ ràng là cô muốn “khai quật” những tin tức của Giang Viễn Hàng nhưng tại sao đề tài lại quay trở lại chuyện nhà cửa thế này?
“Anh nói một chút về yêu cầu của anh khi “tuyển bạn gái” đi, để em còn biết đường chứ.” Tiểu Lạc chuyển sang đề tài tìm đối tượng cho Giang Viễn Hàng, không muốn tiếp tục đem chuyện nhà cửa ra thảo luận nữa. Cô đã nói ra những phiền phức của mình với một người có thể tin tưởng nhưng cũng không hy vọng vấn đề này có thể giải quyết ngay được, chỉ là cô muốn trút bỏ hết những khổ não trong lòng mà thôi. Cô biết, dù có tiếp tục nói thêm nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì vì Trình Hạo vẫn không mua được nhà ở Bắc Kinh vào thời điểm này. Cô không muốn để tâm vào mấy chuyện vụn vặt vì sẽ tự làm khó chính bản thân mình.
“Chỉ cần thấy thích, có cảm tình, nói chuyện hiểu nhau là được. Sống với nhau cả đời mà, chỉ cần không quá xấu, cũng không quá đẹp, như vậy anh mới có được cảm giác yên tâm. Còn dáng người, không được thấp dưới 1m60, cao như em là được rồi. Tính cách phải hoà nhã vì anh không thích người trầm quá mà cũng không thích người nhanh nhẹn quá.”
“Ha ha, sao em lại thấy bản thân mình rất phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn gái của anh nhỉ? Vậy cứ lấy em làm tiêu chuẩn để chọn là được hả?” Tiểu Lạc cười nói.
“Sao bây giờ anh mới phát hiện ra điều này nhỉ? Thì ra em cũng có tố chất giống chim Khổng tước[2] quá ta.” Giang Viễn Hàng cũng cười.
[2] Tên gọi Hán-Việt của chim công. Chim Khổng tước thuộc họ Trĩ, được coi là loài chim có bộ lông đẹp nhất trong số các loài chim.
Thoạt đầu, Tiểu Lạc không hề để ý tới ý nghĩa của hai từ “Khổng tước” nhưng ngẫm nghĩ vài giây, cô mới nhớ tới câu nói: “Khổng tước xòe đuôi, tự ra vẻ đa tình.”
“Được lắm, anh cứ trêu em đi! Em không giới thiệu bạn gái cho anh nữa.” Tiểu Lạc cố tình tỏ ra tức giận.
“Em gái ngoan, anh có trêu em đâu, chim Khổng tước đẹp thật mà, anh đang khen em đấy chứ! Nếu em tìm được cho anh người nào vừa đẹp vừa đáng yêu như em thì anh mãn nguyện lắm rồi.” Giang Viễn Hàng thành thật trả lời.
“Được rồi, nể tình anh hôm nay luôn an ủi và để cho em trút hết bầu tâm sự nên em không thèm đôi co với anh nữa. Anh thấy cô bạn đồng nghiệp của em thế nào?” Tiểu Lạc nhớ tới ánh mắt đắm đuối của Vương Miêu nhìn Giang Viễn Hàng, đoán chắc cô nàng “tình trong như đã, mặt ngoài còn e” với anh, bèn mở lời tìm cách dò la tin tức từ anh.
“Cô bạn đồng nghiệp nào?” Viễn Hàng không hiểu liền hỏi ngay.
“Chính là người anh vừa mới gặp ở trước cửa công ty em, người đưa cho anh danh thiếp ấy.” Tiểu Lạc gợi ý nhiệt tình để cho Viễn Hàng nhớ lại.
“À, ra là người đó, không thể là nửa kia của anh đâu.” Giang Viễn Hàng nghĩ một lát rồi trả lời.
“Yêu cầu của anh cao quá đó. Cô ấy chỉ hơi nhiệt tình một chút thôi còn tất cả đều rất tuyệt, không xấu quá mà cũng không đẹp quá, không phải anh sẽ có cảm giác yên tâm hay sao?”
“Vấn đề là anh không thích, không thấy có “luồng điện” chạy qua người.” Giang Viễn Hàng nói thẳng để Tiểu Lạc đỡ mất công lòng vòng.
“Muốn có “luồng điện” hả, vậy anh hãy đi tìm máy phát điện mà yêu, giờ thì làm gì có tình yêu sét đánh nữa chứ? Anh nói như thế thì anh cứ “ở vậy” cả đời luôn đi”. Giờ thì Tiểu Lạc đã hiểu tại sao con trai, con gái bây giờ “ế” nhiều đến thế, nguyên nhân không phải vì tỉ lệ nam nữ không cân đối, chủ yếu là họ không tìm thấy ai lọt vào mắt xanh của mình.
“Cũng không cần phải tình yêu sét đánh làm gì. Chỉ là anh thấy cô ấy không phải mẫu người anh cần tìm. Chỉ làm bạn bình thường thì được, còn yêu thì cô ấy chưa đủ sức hấp dẫn anh.” Giang Viễn Hàng chợt nghĩ lại ấn tượng đầu tiên khi gặp Vương Miêu.
“Không cho người ta chút cơ hội nào sao? Nhưng em thấy anh lại có sức hấp dẫn với cô ấy đấy.” Tiểu Lạc cố chụp lấy chút cơ hội mỏng manh cho Vương Miêu vì dù gì cô ấy cũng là người bạn tốt của cô trong công ty.
“Này, dù anh chưa có bạn gái thật nhưng cũng không phải gấp gáp như vậy đâu.” Trong tình yêu, Giang Viễn Hàng luôn có những quy tắc riêng của mình. Anh tìm vợ trên nguyên tắc: “Thà ở vậy chứ không bao giờ vơ bèo vạt tép”, nếu đối tượng không thuộc tuýp người anh thích thì anh nhất quyết không bao giờ cho người đó cơ hội. Lý do là vì anh sợ sẽ làm tổn thương người ta còn bản thân mình cũng gặp phiền phức. Từ trước tới nay, anh là người luôn tôn thờ tình yêu nên khi đã yêu sẽ yêu hết lòng. Anh sẽ dùng cả tấm chân tình để yêu bởi anh tin vào duyên số. Nếu duyên số đã định thì không thể nào thay đổi nhưng nhất định anh sẽ không chịu miễn cưỡng trói buộc mình với người con gái mà anh không thích.
Một lát sau, Thẩm Lộ Dao và trợ lý Giang Ngư cùng nhau bước vào nhà hàng. Chọn chỗ ngồi xong, cô liền đặt túi xách lên ghế rồi dặn Giang Ngư: “Tiểu Ngư à, hãy gọi đồ ăn đi, tôi đi rửa tay một lát.”
Trên đường tới nhà vệ sinh, Thẩm Lộ Dao chợt nhìn thấy Tiểu Lạc và một người đàn ông lạ ngồi ngay bên cạnh. Cô thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là Trình Hạo – anh chàng 3T trong lòng Tiểu Lạc sao? Yêu nhau lâu như vậy rồi mà vẫn còn biết tìm tới nhà hàng lãng mạn thế này ư.
Thẩm Lộ Dao vừa nghĩ vừa tiến thẳng tới chỗ hai người chào trước: “Tiểu Lạc, bạn trai của cậu đây à? Sao chẳng chịu giới thiệu gì ình thế?”
Tiểu Lạc còn đang băn khoăn làm sao làm tròn trọng trách của bà mối để không phụ lòng tin tưởng và kì vọng của ông anh, không ngờ lại gặp ngay Lộ Dao ở đây. Cô và Lộ Dao thật là có duyên, hầu như lần nào gặp nhau cũng đều ở nhà hàng này.
“Lộ Dao, cậu đừng nghĩ lung tung. Đây là anh họ mình, chính là anh chàng Giang Viễn Hàng nổi tiếng ở trường mình đấy. Cậu không nhận ra à?” Tiểu Lạc thấy không hài lòng với sự nhầm lẫn của Thẩm Lộ Dao, liền vội vàng làm sáng tỏ mối quan hệ giữa cô và Viễn Hàng.
Thẩm Lộ Dao ngắm kỹ người đàn ông ngồi trước mặt Tiểu Lạc, ký ức thuở nào chợt dội về. Đây chẳng phải là anh chàng đẹp trai Giang Viễn Hàng nổi tiếng năm xưa ở trường sao? Dù không còn phong độ như ngày nào nhưng ánh mắt anh ấy vẫn hút hồn người khác lắm. Thuở còn cắp sách đến trường, cái thời tình yêu trẻ con ấy, nữ sinh nào chẳng một lần động lòng trước các anh chàng đẹp trai. Không chỉ Tiểu Lạc thầm yêu Giang Viễn Hàng mà ngay cả Lộ Dao cũng không ngoại lệ.
“Ồ, thật ngại quá! Tiểu Lạc, mình thật là ngốc, anh Giang Viễn Hàng ngày càng phong độ nên mình không nhận ra ngay được.” Thẩm Lộ Dao vội tìm cái cớ ình.
“Không sao, người không biết không có tội.” Tiểu Lạc vội nói.
“Em thật khéo ăn nói quá! Em và Tiểu Lạc có quan hệ như thế nào vậy?” Giang Viễn Hàng ngẩng đầu lên nhìn Lộ Dao.
“Hồi còn học tiểu học, bọn em đã ngồi cùng bàn. Em là cô bé học dưới anh vài khóa đấy, tên thật của em là Trần Lộ, còn Thẩm Lộ Dao chỉ là nghệ danh thôi.” Lộ Dao tự giới thiệu trước.
“À, thì ra em còn có nghệ danh nữa cơ hả.” Từ trước tới nay, Giang Viễn Hàng đều không quan tâm tới làng giải trí, nay tự nhiên nghe thấy cái tên Thẩm Lộ Dao nên có chút lạ lẫm. Nhưng thông tin “ngồi cùng bàn” với Tiểu Lạc lại tạo cho Giang Viễn Hàng cảm giác thân thiết, anh có cảm giác gương mặt trước mắt có vẻ quen quen. Hay là ngày xưa đi học anh đã gặp ở đâu đó rồi?
“Ái chà! Giờ “cô bé” ấy đã là người nổi tiếng rồi.” Tiểu Lạc chép miệng.
Viễn Hàng nhìn Lộ Dao khẽ mỉm cười rồi đưa tay ra: “Rất vui khi gặp lại em.”
“Em cũng vậy.”
“Lộ Dao, hôm nay cậu đi một mình hay đi cùng với ai? Nếu cậu đi một mình thì lại đây ngồi cùng với chúng mình cho vui.” Tiểu Lạc đề nghị.
“Không cần đâu, mình đi cùng trợ lý Tiểu Ngư, cô ấy đang đợi mình ở ngoài kia. Mình đi trước đây, hai người cứ tiếp tục đi.” Thẩm Lộ Dao nói xong liền nhanh chân bước về phía trước, đi thẳng tới nhà vệ sinh.
Giang Viễn Hàng không rời mắt cho tới khi Lộ Dao thật sự đi khuất hẳn. Chi tiết nhỏ này khiến Tiểu Lạc để ý, cô lắc đầu và tặc lưỡi: “Ôi chao, con trai bây giờ luôn “nói một đằng làm một nẻo”, cứ nói là tìm cô gái không quá đẹp để có cảm giác yên tâm nhưng nhìn thấy gái đẹp thì lại cứ dán mắt vào.” Nghe xong câu nói của Tiểu Lạc, Viễn Hàng chỉ cười mà không phủ nhận.
“Nhưng mà anh có thích người ta thì cũng chẳng có tác dụng gì đâu, anh đến sau một bước rồi.” Tiểu Lạc tiếp tục nói.
“Thế là sao? Cô ấy có chồng rồi à?”
“Chưa kết hôn.”
“Thế thì vẫn còn cơ hội.”
“Không phải là em dọa anh đâu. Nhưng người ta đã gặp một phú ông hào hiệp, anh không còn cơ hội đâu.”
“À, Tiểu Lạc, anh là anh của em, anh không còn cơ hội nữa mà mặt em lại tỏ ra vui vẻ quá nhỉ.”
“Cái gì? Anh thật sự động lòng rồi hả? Thích cô ấy rồi à? Không lo sợ thiếu cảm giác an toàn hay sao? Cô ấy là người nổi tiếng đấy. Nếu quay cảnh hôn người khác, anh có chịu được không? Còn nữa, người nổi tiếng sẽ không tránh khỏi bị báo chí săm soi, điều này sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới tình cảm của hai người.” Tất cả những điều Tiểu Lạc nói với Viễn Hàng là đều cố tình ngăn không cho anh và Lộ Dao có cơ hội đến với nhau. Bởi vì Thẩm Lộ Dao là hoa đã có chủ mà “chủ” này vừa đẹp trai lại vừa có tiền. Cô luôn cảm thấy người đẹp thì rất xứng đôi với đại gia. Người đẹp luôn phải dùng hàng hiệu, nếu lấy đại gia rồi thì không cần phải lo lắng điều gì nữa, cuộc sống sẽ không phải vất vả. Chỉ có điểm này thôi đã thấy Lương Vũ Thành thích hợp với Lộ Dao hơn nhiều.
“Nếu thật sự yêu một người thì sẽ thông cảm cho công việc của người ta, hơn nữa công việc của minh tinh có gì là xấu. Người ta phải quay cảnh hôn nhau cũng là do yêu cầu của công việc, anh có thể chấp nhận. Nhưng báo chí là cơ sở tồn tại của minh tinh, nếu không bị báo chí săm soi thì còn gọi gì là minh tinh chứ? Yêu thì phải tin tưởng lẫn nhau, anh sẽ không vì những tin lá cải ấy mà nghi ngờ đâu.”
Thái độ kiên quyết của Giang Viễn Hàng khiến Tiểu Lạc ngẩn người.
“Anh à, anh thật là con người rộng lượng. Nếu anh thích cô ấy thật, em sẽ giúp anh.”
“Cũng chưa hẳn là thích, chỉ là thấy ưa nhìn thôi.” Giang Viễn Hàng điềm tĩnh trả lời: “Chuyện tình cảm mặc kệ duyên phận đi, cứ tự nhiên một chút sẽ tốt hơn.”
Ăn cơm xong, Viễn Hàng lái xe đưa Tiểu Lạc trở về. Lúc tới nơi, Trình Hạo đang đứng trước sạp hoa quả gần cổng đợi cô. Đây là lần đầu tiên Tiểu Lạc về muộn như thế này mà lại còn đi chung với một người đàn ông lạ.
Tối qua lúc cãi nhau, Trình Hạo nhận thấy mình hơi quá lời một chút cho nên hôm nay đi làm cả ngày anh cứ nhộn nhạo không yên. Đến trưa, anh gọi điện cho chị Trình San để bàn về kế hoạch mua nhà ẹ nhưng Trình San lại muốn trước tiên cô thuê ẹ một phòng ở tạm, còn bây giờ mua nhà không hợp lý lắm vì chị đang tập trung vốn xây nhà và hiện tại nhà chị ấy còn rất nhiều phòng nên cũng không cần nóng vội mua nhà ẹ. Trình Hạo không thể ngờ rằng chị mình là con gái mà suy nghĩ chu đáo như vậy, lại còn luôn động viên anh cố gắng phấn đấu, sớm mua được nhà ở Bắc Kinh, không cần phải phân tâm vì chuyện ở quê. Trình Hạo thấy mình thật vô dụng, đường đường là nam tử hán mà chuyện lớn chuyện bé đều do một tay chị gái giải quyết. Anh quyết định đi làm về sẽ cùng thương lượng với Tiểu Lạc, xem cô có đồng ý đón mẹ anh lên Bắc Kinh sống chung không, như vậy anh có thể chăm sóc mẹ tốt hơn. Anh lớn rồi, cũng nên báo đáp công ơn nuôi dưỡng của mẹ bấy nhiêu năm nay.
Tối qua chỉ vì chuyện nhà cửa mà hai người đã cãi cọ, giận dỗi nhau. Trình Hạo nghĩ, bản thân mình phải có trách nhiệm, có cãi cọ như thế nào thì hai người cũng nhất quyết không được vượt qua ranh giới “không muốn kết hôn”. Trình Hạo biết thân biết phận nên chiều nay xin về sớm định “bồi thường thiệt hại”, nấu một bữa ăn thật ngon rồi ngoan ngoãn nhận tội. Thế nhưng khi thức ăn nguội tanh nguội ngắt rồi vẫn chưa thấy bóng dáng Tiểu Lạc về nhà.
Anh gọi điện thoại rồi tiu nghỉu nghe câu trả lời từ tổng đài: “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Trình Hạo đoán chắc Tiểu Lạc vẫn còn đang giận vì những câu nói quá lời của anh hôm qua đã làm cô tổn thương. Vì vậy anh quyết định cứ “phục” sẵn ở đây, đằng nào khi về cô cũng nhất định phải đi qua sạp hàng này rồi mới vào nhà.
Tiểu Lạc vừa nhìn thấy Trình Hạo thì cơn bực tức trong người lại sôi lên, cô vội bước thật nhanh, không thèm đếm xỉa gì đến anh. Thấy vậy, Trình Hạo vội bước theo sau, nắm chặt lấy tay cô, khuôn mặt buồn bã đến tội nghiệp: “Tiểu Lạc à, tối qua là anh không tốt đã làm em giận, anh đợi em về để xin lỗi em đây. Để tự phạt bản thân mình, anh đứng đợi em từ tối tới giờ, vẫn chưa ăn cơm đây này.” Giọng nói thủ thỉ của anh lập tức chạm đúng lòng trắc ẩn của Tiểu Lạc.
Thực ra, sau khi tâm sự với Viễn Hàng, cô đã trút bỏ phần nào bực tức ở trong lòng. Bây giờ, Trình Hạo lại chủ động xin lỗi, lời nói cũng rất thành khẩn khiến cô không còn thấy “máu sôi lên” như tối qua nữa, nó đã dịu dần, dịu dần rồi nguội hẳn.
Tiểu Lạc bỗng nhớ lại, có dạo cô phải tăng ca về muộn, Trình Hạo thường đợi cô bằng được rồi mới chịu ăn cơm, nhiều lần anh cũng đứng cạnh sạp hàng này đợi cô như thế. Mấy năm nay, sáng nào cũng vậy, anh đều dậy sớm chuẩn bị một cốc nước ấm cho cô mà chưa từng kêu ca mệt mỏi. Tiểu Lạc vẫn còn nhớ vì cô muốn đọc sách buổi tối trên thư viện mà hôm nào anh cũng giữ chỗ cho, thậm chí còn tận tình dạy cô học tiếng Anh...
Những kỷ niệm từ đâu bỗng nhiên ùa về, ngập tràn trong suy nghĩ của Tiểu Lạc. Những hành động của Trình Hạo tuy rất nhỏ nhưng đều chứng tỏ tình yêu và sự quan tâm chăm sóc mà anh dành cho cô. Dù cô có muốn quên cũng chẳng thể quên được.
Về đến nhà, Tiểu Lạc liền chủ động đem đồ ăn đã nguội xuống bếp hâm nóng. Cả buổi tối cô không nói một lời nhưng Trình Hạo biết cơn sóng dữ dội trong cô đã ngủ yên, vì cô đã không còn gây sự, trái lại còn ngoan ngoãn xuống bếp hâm lại đồ ăn cho anh.
Trình Hạo không muốn dò hỏi Tiểu Lạc về người đàn ông lạ ban nãy, cũng không muốn gặng hỏi vì sao cô lại tắt điện thoại. Anh yêu Tiểu Lạc nên sẽ luôn tin tưởng cô.
Tiểu Lạc bật ti vi lên cùng Trình Hạo vào phòng khách ăn cơm. Trước đây, bữa cơm nào cô cũng nói luôn miệng không nghỉ. Hôm nay, cô chỉ ngồi im một bên “án binh bất động” khiến Trình Hạo cảm thấy có chút không quen.
“Em ăn cơm ở ngoài rồi à? Hay em ăn thêm một chút gì đi? Hôm nay đều là những món ăn anh đích thân làm riêng cho em và là những món em thích ăn đấy.” Trình Hạo chủ động phá tan không khí im lặng.
“Em ăn rồi, anh họ em mời đi ăn.” Tiểu Lạc chăm chú nhìn vào ti vi trả lời.
“À...” Thì ra, người đàn ông đưa Tiểu Lạc về là anh họ cô ấy. Xem ra Trình Hạo chọn phương án im lặng, tin tưởng Tiểu Lạc quả không sai lầm chút nào.
Sau đó, hai người cứ thế chìm vào không khí im lặng, trong nhà chỉ còn nghe thấy tiếng tivi. Trình Hạo phát hiện ra một điều, hôm nay Tiểu Lạc không nói chuyện khiến căn phòng thật u ám. Anh vẫn thích một Tiểu Lạc vui vẻ, ríu ra ríu rít hỏi chuyện suốt ngày hơn.
Mắt Tiểu Lạc cứ dán vào ti vi nhưng thật ra trong lòng đang không ngừng suy nghĩ. Hình như không có chương trình ti vi nào đủ khả năng phá tan dòng suy tư ấy, cô đang nghĩ làm cách nào để bình tĩnh bàn bạc với Trình Hạo về vấn đề nhà cửa. Trong khoảng thời gian từ nhà hàng trở về, cô đã nghĩ ra được biện pháp giải quyết ổn thỏa các mâu thuẫn trước mắt.
Trình Hạo vừa ăn xong, Tiểu Lạc liền nhanh chóng đứng dậy thu dọn đống bát đĩa rồi mang vào bếp bắt đầu rửa bát. Tiểu Lạc lười biếng trước kia bỗng chốc trở nên chăm chỉ khác thường khiến Trình Hạo trố mắt vì ngạc nhiên. Biểu hiện khác thường này không phải của Tiểu Lạc mà anh từng quen biết khiến anh bắt đầu cảm thấy lo lắng.
“Tiểu Lạc à, để anh rửa bát cho.” Trình Hạo vội lấy chiếc bát từ trong tay cô.
“Anh cứ đứng bên cạnh nói chuyện với em là được rồi.” Tiểu Lạc không chịu rời tay khỏi chiếc bát.
“Ồ! Hôm nay em trở nên đảm đang tháo vát như vậy, anh thấy chưa quen...” Trình Hạo cười gượng.
“Trình Hạo à, thực ra em đã nghĩ ra một cách để anh vừa hiếu thuận được với mẹ, vừa không ảnh hưởng đến kế hoạch mua nhà của chúng mình.” Tiểu Lạc vừa rửa bát vừa đi thẳng vào vấn đề chính.
“Cách gì vậy?” Vừa nghe thấy hai từ “mua nhà”, Trình Hạo liền mở to hai mắt. Anh luôn lo lắng chuyện mua nhà sẽ làm ảnh hưởng tới tình cảm của hai người, liền thầm nghĩ: “Cơn sóng vừa im lặng chưa được bao lâu, giờ lại trỗi dậy rồi sao?”
“Anh muốn mua nhà ẹ, em có thể hiểu anh, cũng sẽ không kịch liệt phản đối. Nếu anh có nhiều tiền, vừa đủ mua nhà ở Bắc Kinh, vừa đủ mua một căn hộ ở quê ẹ thì em sẽ không nói làm gì, còn ủng hộ anh cả hai tay luôn, nhưng số tiền tiết kiệm chỉ có hạn. Anh nghĩ mà xem, anh mua nhà ẹ rồi thì việc mua nhà của chúng mình chỉ còn trong tưởng tượng thôi. Nhưng nếu chúng mình mua nhà ở Bắc Kinh rồi đón mẹ anh lên ở cùng, như vậy có thể chăm sóc mẹ lúc ốm đau, lại ẹ được một chỗ nương tựa vững chắc nữa. Anh thấy thế nào?” Tiểu Lạc đã hiểu ra rằng cãi nhau không thể giải quyết được vấn đề mà điều họ cần là phải chia sẻ, giãi bày. Anh họ Giang Viễn Hàng đã truyền cho cô kinh nghiệm quý báu là “mềm nắn, rắn buông”, không nên cứng rắn với đàn ông, bởi vì họ chỉ thích những cô gái dịu dàng. Tiểu Lạc luôn khắc cốt ghi tâm kinh nghiệm ấy, không ngờ lại nhanh chóng được thực hành.
“Sao em lại có cách nghĩ giống anh như thế?” Trình Hạo vô cùng xúc động khi thấy Tiểu Lạc có thể nghĩ được như vậy, bởi vì thời buổi bây giờ, các nàng dâu đều không thích ở cùng mẹ chồng. Họ cho rằng mẹ chồng sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới tình cảm vợ chồng, vì thế giới chỉ của riêng hai người nay bỗng trở thành thế giới của ba người nên rất khó có thể chung sống hoà thuận trong cùng một mái nhà.
Trình Hạo cũng giãi bày hết những tâm tư và nguyện vọng của mình, đại ý là: anh muốn nói chuyện với Tần My, bảo cô ấy đi tìm nhà khác, phòng này tạm thời hai người không cho thuê nữa rồi đón mẹ về ở cùng. Như vậy không phải sẽ ấm cúng hơn sao? Buổi tối cả nhà cùng ăn bữa cơm, xem tivi, quây quần bên nhau, sẽ thật hạnh phúc biết bao!
Tiểu Lạc nghĩ: “Nếu như vậy, cô và Trình Hạo sẽ phải trả tiền phòng nhiều hơn, lại phải trì hoãn kế hoạch mua nhà thêm một thời gian nữa.” Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trong chuyện này, Trình Hạo đã lùi một bước, nếu cô cứ bảo thủ theo ý kiến của mình thì đâu còn gọi là “thuận vợ thuận chồng” nữa. Cho nên cô quyết định cũng lùi một bước: “Em đồng ý, anh hãy nói ẹ biết đi. Chúng ta còn chưa biết mẹ có muốn tới ở với chúng ta không, mà mẹ đâu có biết nói tiếng phổ thông, nếu lên đây ở với chúng ta mẹ chỉ có thể nói chuyện với mình anh thôi, còn ở quê mẹ sẽ nói chuyện và gặp gỡ được với nhiều người hơn.”
“Điều đó không quan trọng, anh sẽ mua ẹ mấy cái đĩa nói tiếng địa phương, cả ngày chúng mình đi làm, ở nhà mẹ cũng có cái xem cho đỡ chán.” Việc Tiểu Lạc đồng ý đưa mẹ anh lên ở cùng khiến Trình Hạo vui như mở cờ trong bụng.
Tiểu Lạc đã rút ra được kinh nghiệm quý báu. Khi hai người sống cùng nhau, nếu ai cũng cố chấp, bảo thủ thì sẽ không bao giờ tháo gỡ được mâu thuẫn, nếu có “xô bát xô đĩa”, diệu kế chính là “hãy biết lùi một bước”.
***
Sau khi đồng ý đảm nhận trách nhiệm to lớn và nặng nề là tìm bạn đời cho Giang Viễn Hàng, Tiểu Lạc mới thấu hiểu nỗi khổ của những bà mối. Bao nhiêu trường hợp đều “người yêu mình thì mình không yêu, còn người mình yêu lại không hề yêu mình”, nghịch lý ấy đã làm cho những cặp đôi không đến được với nhau tăng lên đáng kể.
Vì hạnh phúc cả đời của Giang Viễn Hàng, Tiểu Lạc không biết đã phải bỏ ra bao nhiêu thời gian và tâm huyết thu thập tất cả thông tin về những cô gái chưa kết hôn ở xung quanh mình. Không chỉ vậy cô còn hô hào bạn bè, đồng nghiệp hỗ trợ trong công cuộc tìm kiếm. Tiểu Lạc áp dụng chiến thuật “giăng càng nhiều lưới, bắt càng nhiều cá”, Giang Viễn Hàng sẽ có nhiều sự lựa chọn hơn, tìm được người hợp với mình nhất, sớm thoát khỏi cảnh chăn đơn gối chiếc. Ai mà ngờ được, bạn bè đồng nghiệp đều nhiệt tình giới thiệu không biết bao nhiêu cô nhưng chẳng có cô nào lọt vào mắt xanh của Giang Viễn Hàng.
Những cô gái này đều ưng Viễn Hàng ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng anh thì lạnh lùng vô cảm với tất cả những người ấy, kết quả là mọi người ghét lây sang Tiểu Lạc.
“Tiểu Lạc, nếu mình nhớ không nhầm thì cô này đã là cô thứ sáu rồi đấy. Rốt cuộc anh ta thích người như thế nào? Dịu dàng, quyến rũ, sắc sảo, trang nhã... tất cả mọi tính cách mình đều giới thiệu rồi, tại sao anh ta vẫn chẳng ưng ai thế? Đúng là khó hiểu! Trước đây, mình chỉ cần ra tay một cái thì đôi nào vào đôi ấy. Anh của cậu khó tính quá đấy, sao chẳng cô nào lọt nổi vào mắt xanh của anh ta vậy? Hay anh ta phải tìm những người như Dương Quý phi[3] thì mới thấy hợp?”
[3] Cung phi rất được Đường Minh Hoàng sủng ái, có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành đến mức khiến hoa cũng phải thu mình lại vì hổ thẹn. Dương Quý Phi được xếp vào Tứ đại mỹ nhân (Tây Thi, Vương Chiêu Quân, Điêu Thuyền, Dương Quý phi) của lịch sử Trung Quốc.
“Anh họ cô đúng là quái đản! Tưởng mình tài giỏi lắm sao, bạn tôi ưng anh ta là cái phúc lớn của cả họ nhà anh ta đấy, vậy mà còn dám nói với bạn tôi là “chúng ta không hợp”. Vậy thế nào thì mới là hợp hả?”
“Em cũng phải lạy ông anh họ xa kia nhà chị thôi, chẳng hiểu anh ta thuộc tuýp người gì. Còn nói chị em mắt to mà không có thần, có quá đáng lắm không?”
...