Tân Hôn


Edit: Alicia | Beta: Dép
Cuối cùng, dĩ nhiên Văn Trạch Tân không đi thay áo khoác.

Thậm chí lúc giáo viên thể dục nói chuyện với cậu, cũng thắc mắc sao trên người cậu thơm thế.
Nửa tiết trôi qua, nửa tiết sau mọi người được giải lao.

Trần Y và tổ trưởng môn Tiếng Anh ngồi trong góc, hai người vừa ăn khoai tây chiên vừa chơi điện thoại.
Mấy nam sinh ngồi phía dưới nói chuyện phiếm, chơi rắn săn mồi hoặc là chơi game trực tuyến.
Sân bóng rổ và sân cầu lông bên kia đều có người chiếm, cả sân bóng cũng có người hưởng dụng.

Hôm nay Văn Trạch Tân không có hứng lắm, chân dài vắt trên ghế, cụp mắt xem điện thoại.
Mấy cậu trai vây quanh cậu chỉ cần ngửa đầu là thấy Trần Y đang ngồi ở góc khán đài, khó tránh khỏi nhắc tới chuyện xảy ra tại cầu thang hôm nay.
Dẫu sao cũng còn trẻ, tò mò cũng chỉ dừng ở mức thẹn thùng.
Đại khái bọn họ chỉ nói da Trần Y trắng, thế mà bình thường toàn ăn mặc nhã nhặn.
Cũng có người bảo mong buổi tiệc tối tết Nguyên Đán, Trần Y có thể tham gia, muốn ngắm cô đôi chút.
Tất nhiên cũng có nam sinh trêu: “Trần Y trông rụt rè thế, chắc cậu ấy không lên biểu diễn đâu.”
“Vậy kêu lớp phó văn thể mỹ tìm cậu ấy, tao nghĩ cậu ấy sẽ xiêu lòng thôi.

Không phải tiệc tết năm ngoái có đàn chị múa Jazz dance à.

Tao thấy Trần Y mà nhảy, chắc phải hút mắt lắm.”
Bọn họ dựa vào ghế trò chuyện.
Văn Trạch Tân lướt đề bài trong điện thoại, ngón tay thon dài phóng to màn hình.

Nghe được câu cuối của bạn nam kia, bỗng cậu đặt điện thoại xuống, vươn người lên trước, nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Hay để tôi đăng ký giúp cậu, cậu đi nhảy nha?”
Tức khắc, cổ họng cậu trai kêu Trần Y nhảy Jazz dance bị nghẹn lại.
Dương Phàm thấy thế cười phá lên, ngồi thẳng người vỗ vai bạn nam kia: “Bữa nay tâm trạng lớp trưởng không tốt, chớ chọc tới cậu ấy.”
Cậu chàng kia cực kỳ xấu hổ.
Văn Trạch Tân lại nhìn những người khác, nói: “Trần Y không biết múa.

Còn nữa, đừng có ý đồ gì với cậu ấy.”
“Cậu ấy còn nhỏ.”
Dứt lời, cậu ngồi về, dựa vào lưng ghế tiếp tục đọc đề.
Mặt đám nam sinh tái mét.
Nhưng cậu là lớp trưởng, lại là thiếu gia nhà họ Văn, không ai dám lên tiếng.
Dương Phàm lại cười ra rả.
Đằng sau.
Tổ trưởng môn Tiếng Anh thấy mấy đứa con trai rời khỏi chỗ Văn Trạch Tân ngồi, cô ấy bèn chọc cánh tay Trần Y: “Hình như lớp trưởng mới nổi giận.”
Ngón tay Trần Y dính sốt cà chua, cô liếm một cái, liếc nhìn đám người ngồi dưới, nói: “Cậu ấy giận gì thế?”
“Xa vậy mình cũng đâu nghe được gì.” Tổ trưởng môn Tiếng Anh ngẫm nghĩ, đột nhiên nhìn sang Trần Y, cười nói: “Có khi nào liên quan tới cậu không?”
Trần Y đáp: “Chắc không đâu.”
Như để chứng minh lời cô nói, nàng hoa khôi lớp bên cầm mấy chai nước đi tới, đứng trước mặt Văn Trạch Tân nói chuyện với cậu.

Văn Trạch Tân bỏ điện thoại xuống, cũng ngẩng đầu lên trả lời cô ta.
Quả thật dáng dấp cô hoa khôi rất xinh đẹp.
Trần Y chống cằm, vừa nhìn vừa ăn khoai tây chiên, vài giây sau, cô cúi đầu nhìn giày mình đang mang.

Tổ trưởng môn Tiếng Anh nhìn theo cũng thấy cảnh đó.

Cũng phải thôi, sao có thể nghi ngờ quan hệ giữa lớp trưởng và Trần Y chứ.
Sau khi tan học.
Hôm nay, Thẩm Tuyền và Thường Tuyết không có thời gian tới ăn cơm nên Trần Y mua cơm đưa lên lớp mười hai, rồi đội cái nắng chói chang chạy về lớp.

Vào cửa, các bạn học đều ngồi tại chỗ nghỉ trưa, cũng có người tụm năm tụm ba trò chuyện.

Trần Y ngồi vào chỗ, mở hợp cơm bắt đầu ăn, chẳng qua là trong lớp hơi nóng.
Cô ngửa cằm kéo khóa kéo xuống một chút.
Văn Trạch Tân bước vào lớp từ cửa chính, vừa nhìn đã thấy hành động này của cô.
Tay Trần Y khựng lại, nhớ tới cảnh tượng buổi sáng, mặt cô đỏ rực.

Nhưng trời nóng quá, cô vẫn kéo khóa xuống một tẹo.

Văn Trạch Tân cầm chai nước vào, trên chai bốc hơi lạnh.

Cậu áp chai nước lên cổ Trần Y làm cô lạnh tới mức hít hà.

Cô vội gạt chai nước khoáng của cậu ra.
Văn Trạch Tân cúi đầu, chống tay lên bàn hỏi: “Cậu còn nhớ tới chuyện hồi sáng?”
Chuyện lộ áo dây bị cả lớp thấy ư.
Trần Y lắc đầu, tự dưng kéo khóa kéo lên lại.

Văn Trạch Tân nhét chai nước vào lòng bàn tay cô: “Cho cậu mượn cầm mát này.

Hết lạnh rồi thì đưa mình.”
Cậu thuận thế nhìn bữa trưa của Trần Y: “Ăn nhanh đi.”
“Ừ.”
Trần Y nhận chai nước, cúi đầu ăn cơm tiếp.

Có chai nước đúng là mát hơn nhiều.
Văn Trạch Tân ngồi xuống rồi lấy điện thoại ra xem.

Khóe mắt liếc cô một cái, thấy vạt áo đồng phục của cô bị lật lên, cậu duỗi tay tới, vuốt vạt áo của cô xuống.
*
Đã có điểm thi giữa kì, khoảng thời gian vùi đầu học đã qua, chỉ còn lại chuyến du lịch mùa thu để mọi người phấn chấn.

Vào mùa này, hầu hết mọi người đều cảm thấy ngắm lá phong là tốt nhất, cũng có người cảm thấy mặc dù thu đến nhưng vẫn còn nóng quá nên đề nghị đi biển.

Cuối cùng quyết định đến vùng ngoại ô thủ đô, có biển có núi, hơn nữa ở đó chưa được khai phá, bên trên có rừng phong, cảnh vật xung quanh rất đẹp.
Bởi vì dùng cả hai ngày cuối tuần nên có thể ngủ lại một đêm.

Gần đó có mấy khách sạn tư nhân, bốn người một phòng, đặt trước mười mấy phòng là được.
Những việc này đều do Văn Trạch Tân và cán bộ lớp giải quyết.

Ngày lên đường, mặt trời cao vời vợi, lúc Trần Y xuống khỏi xe của nhà thì đã có rất nhiều bạn xếp hàng lên xe buýt.
Tổ trưởng môn Tiếng Anh vẫy tay với Trần Y qua cửa sổ.

Cô nâng vành mũ, bước nhanh hai bước, lộc cộc đến cửa xe.

Hôm nay Văn Trạch Tân mặc áo trắng và quần jeans, đang điểm danh.

Dáng người cậu cao gầy tựa vào cửa, nom có chút lười biếng.

Trần Y đẩy mũ lên, báo cáo: “Mình, Trần Y.”
Văn Trạch Tân ngẩng đầu nhìn gương mặt dưới vành mũ kia.
Đến rồi.
Hôm nay trời đẹp, tâm trạng cũng vui, cô còn thoa ít son môi, phơn phớt hồng.
Văn Trạch Tân híp mắt, cười nói: “Cậu gì chứ?”
“Trần Y.” Trần Y chỉ vào danh sách trong tay cậu, ra hiệu cậu điểm danh.
Văn Trạch Tân cúi đầu, cầm bút rà từ trên xuống dưới danh sách, như thể đang tìm tên, cố ý kéo dài thời gian.

Trần Y thấy thế thì hơi sốt ruột, ngón tay nhỏ nhắn chỉ về phía tên cô.
Văn Trạch Tân lấy đầu bút chặn ngón tay trắng ngần của cô, nói: “Mình không mù.”
Trần Y thở phào một hơi, nhấc chân lên bậc thang vào xe.

Văn Trạch Tân điểm danh xong, hai mắt nhìn lướt qua, thấy ngay bộ đồ của cô hôm nay.
Váy dài màu vàng phối với áo trắng, hết sức tươi mát.
Cậu không nhìn nữa mà dựa vào cửa xem điện thoại, chờ bạn học kế tiếp.
Tổ trưởng môn Tiếng Anh được xếp ngồi ở hàng thứ hai từ dưới lên, cô ấy giữ chỗ cho Trần Y.

Trần Y đi qua định ngồi xuống thì Dương Phàm đã nhanh như chớp chiếm luôn chỗ đó.

Trần Y ngây ra, Dương Phàm chỉ chỗ ngồi cạnh cửa sổ gần đó: “Cậu ngồi ở đó đi.

Mình tâm sự với Kiều Kiều.”
Trần Y mím môi nhìn tổ trưởng môn Tiếng Anh.

Cô ấy nhún vai, dáng vẻ cũng rất bất lực.
Trần Y hết cách, chỉ có thể qua chỗ ngồi bên cạnh ngồi xuống.

Cô tháo mũ xuống đặt lên đùi, ngắm đường cái ngoài cửa sổ.

Ngày cuối tuần ở Tulip yên ắng hơn lúc đi học hẳn.

Trần Y lấy một chai Yakult, gỡ nắp uống một ngụm, sau đó cầm mấy chai đưa cho Dương Phàm ở bên cạnh.
Cậu ta cười nheo mắt cầm lấy: “Cảm ơn.”
Trần Y say mê thưởng thức Yakult.
Chẳng mấy chốc, cửa xe đóng lại, Văn Trạch Tân lên xe, bước đến từ phía cuối xe.

Ngang qua chỗ Trần Y, cậu nhìn chỗ này một chút.

Lúc này miệng Trần Y đang cắn miệng chai Yakult, ngước mặt nhìn cậu.
Văn Trạch Tân cao thật đấy.

Cậu nhíu mày, khẽ bật cười, đột nhiên ngồi cạnh Trần Y.
Chai Yakult trong miệng Trần Y suýt chút nữa thì rớt xuống, cô theo phản xạ ngồi đàng hoàng lại.

Văn Trạch Tân kẹp bút trong quyển vở rồi kéo ba lô ra cất vào, tiếp đó ngã ra sau, kéo tay vịn lên, cầm điện thoại chơi.
Trần Y cảm thấy chỗ ngồi thế này hơi gần.
Cô bèn nhích qua cửa sổ.
Văn Trạch Tân ngửi được mùi chua của Yakult, cậu duỗi tay với Trần Y: “Cho mình một bình nữa.”
Trần Y đờ đẫn, ồ một tiếng rồi mở ba lô ra.

Văn Trạch Tân nghiêng đầu nhìn, cười lên: “Cậu mang bao nhiêu đồ ăn thế?”
Trần Y lập tức đóng ba lô lại.
Văn Trạch Tân cười, sáp lại chỗ cô, thủ thỉ: “Được rồi, mình không nói với ai đâu.

Cậu mau đưa một chai cho mình.”
Trên người cậu có mùi hương thơm dịu.
Trần Y nín thở, tay mò mẫm trong ba lô, giật một bình cho cậu.
“Cảm ơn nhé.” Cậu cười, mở ra uống.
Trần Y cảm thấy cánh tay nong nóng, bởi khi cậu duỗi tay lên, da hai người chạm vào nhau, cô vô thức rụt tay về.

Kế tiếp, xe buýt khởi động, lớp phó văn thể mỹ đứng dậy kể chuyện cười cho mọi người.
Chân dài của Văn Trạch Tân duỗi ra ngoài, chống cằm phụ họa theo mấy câu chuyện cười kia.
Trần Y cũng ngóng cổ nghe.
Lớp phó văn thể mỹ đúng là đỉnh, một câu chuyện nhạt nhẽo cũng có thể kể buồn cười như vậy, Trần Y cười đến mức có mấy lần bị sặc.

Đến ngoại ô phải mất bốn mươi lăm phút, hầu hết mọi người đều thiêm thiếp ngủ, song cũng có người lào xào khẽ trò chuyện.

Trần Y che miệng, cúi đầu ngủ gà ngủ gật.
Cô xem điện thoại, gửi Wechat cho Thẩm Tuyền và Thường Tuyết.
Càng gửi lại càng buồn ngủ, cả người cô nghiêng qua bên cạnh.

Trần Y giật mình tỉnh lại, nhìn chàng trai kế bên.

Cậu đang trò chuyện với Dương Phàm, chân dài vắt chéo, cười cong môi, góc nghiêng thần thánh.

Trần Y vỗ mặt, giữ vững tinh thần, sau đó ngồi thẳng, thế nhưng một giây sau lại buồn ngủ tiếp.
Đầu cô gật gà gật gù.
Dương Phàm nhìn Trần Y một cái.
Văn Trạch Tân nhìn theo ánh mắt cậu ta.

Vài giây sau, cậu dịch người qua một chút, cầm điện thoại lên xem.

Đầu Trần Y thành công gục trên vai cậu.
Dương Phàm ở bên cạnh chậc một tiếng: “Lớp trưởng!”
Văn Trạch Tân không phản ứng lại cậu ta, cúi đầu đọc đề, lâu lâu lại chỉnh cánh tay nâng khuôn mặt cô lên.

Kết quả là son môi của cô dính hết lên tay cậu.
Văn Trạch Tân lấy khăn ướt chà lên vết son trên cánh tay, xong đó dứt khoát nâng mặt cô lên lau son trên môi cô luôn.
Dương Phàm thấy thế, ước gì có cái máy ảnh ở đây để chụp lại.
*
Lúc gần tới nơi, xe hơi xóc nảy làm Trần Y lảo đảo tỉnh dậy.

Cô theo phản xạ ngồi thẳng, tiếp đó quét mắt qua bên cạnh.
Một tay Văn Trạch Tân bấm điện thoại, một tay khác xoa nhẹ cánh tay mình.
Trần Y đờ đẫn hai giây, ngay sau đó khuôn mặt dần đỏ, ngơ ngác nhìn cậu.
Văn Trạch Tân cảm nhận được ánh mắt của cô.

Cậu để điện thoại xuống, cười nghiêng đầu, nhìn qua: “Sửa soạn lại đi, sắp đến rồi.”
“À, được.” Trần Y theo phản xạ đáp.

Đáp xong rồi liếc bả vai và cánh tay cậu, cô bất chợt cúi đầu xuống, cầm điện thoại lên kiểm tra, một đống tin nhắn.
Mãi đến khi xuống xe, Trần Y đều bận rộn nhắn tin với Thẩm Tuyền và Thường Tuyết.

Cuộc sống của lớp mười hai tối tăm mịt mù, lấy đâu ra thời gian đi du lịch mùa thu, vả lại các cô ấy còn phải bắt đầu tìm kiếm trường học tương lai mình sẽ thi.

Gia đình Thẩm Tuyền sắp xếp cho cô ấy đi du học, Thường Tuyết thì muốn thi vào trường top đầu, còn định kéo Trần Y theo.
Thành tích của Trần Y không như Thường Tuyết, thua kém rất xa.

Trong lòng cô lo lắng, không biết mai này thi vào đâu.

Trần Y vô thức nhìn chàng trai cao ráo phía trước.
Nhưng vừa nghĩ tới khoảng cách thành tích của hai người, suy nghĩ của cô không cánh mà bay.
Trần Y trả lời Thường Tuyền, bảo sẽ cố gắng để hai người học chung.
Thường Tuyết: [Được.]
*
Leo núi rất mệt người, song họ vẫn ráng leo lên chỉ vì mấy cái lá phong.

Khi xuống núi, không ít người mượn xe đạp ở lưng chừng núi để đạp xuống.
Buổi tối ăn đồ nướng tại bờ biển, ánh đèn giăng lối muôn nơi, gió biển mơn man mang theo vị mặn của biển cả.

Nhiều năm sau, nơi này đã trở thành bến cảng, tất nhiên đó mới chỉ là kế hoạch, công cuộc kiến thiết vẫn chưa bắt đầu.

Trần Y và tổ trưởng môn Tiếng Anh cởi giày đi trên bãi cát gần bờ biển, hai người vừa chuyện trò vừa bước cùng nhau.
Mà đám người bên kia đang nướng đồ.
Văn Trạch Tân vặn một chai coca cola, uống một ngụm lớn, sau đó lấy cây cọ quét nước ướp lên đồ nướng.

Bọn Dương Phàm đến gần, cũng quét nước ướp theo.

Ánh mắt nhìn theo bóng dáng các cô bạn đi chân trần trên bờ cát, Dương Phàm cười nói: “Đúng là năm tháng tĩnh lặng mà.”
Cậu Dương cười rộ lên: “Ừ, năm tháng tĩnh lặng*, cùng nướng đồ ăn.”
(*Năm tháng tĩnh lặng là nửa vế trong câu thề nguyền của Hồ Lan Thành với Trương Ái Linh.

Câu đầy đủ là: Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên.

(岁月静好, 现世安稳))
Văn Trạch Tân cười khẽ một tiếng, giương mắt lên nhìn theo, lập tức bắt được bóng dáng mặc váy dài màu vàng kia.

Mái tóc cô xõa trên bờ vai, khi cười mặt mày cong cong.
Cậu rủ mắt, tiếp tục quét sốt lên sụn gà nướng.
Dương Phàm ngẩng đầu, hỏi: “Cậu tính sau này thi trường gì chưa?”
“Còn chưa nghĩ ra nữa.”
“Mơ hồ lắm.

Mình muốn ra nước ngoài, dù sao sớm hay muộn gì cũng phải đi.”
“Mình định là vừa đi học vừa đi thực tập ở công ty, bố mình cứ bắt mình phải đi lên từ chỗ thấp mới chịu.”
“Lớp trưởng, cậu thì sao? Cậu về Văn Thị hả?”
Văn Trạch Tân lại uống một ngụm coca cola, cười bảo: “Anh mình đã vào làm rồi.

Mình thì, vẫn chưa biết.”
“Hèn chi mình thấy ngày nào anh cả Văn cũng bận đầu tắt mặt tối.” Đám người lại thổn thức một trận.

Văn Trạch Tân cười nhạt, cầm lấy sụn gà nướng đã chín để qua một bên.

Cậu ngẩng đầu, nhìn mấy nữ sinh đằng kia, hô: “Trần Y.”
Nhóm người trên bờ cát đồng loạt nhìn sang.
Trần Y ngây người.
Văn Trạch Tân: “Lại đây.”
Trần Y kéo tổ trưởng môn Tiếng Anh đi qua.

Đến gần, mùi đồ nướng thơm lừng đập vào mặt.

Đám nam sinh đang đứng tụ tập một chỗ, Văn Trạch Tân bê một đĩa nhỏ đưa cho cô: “Đây, ăn chung với Kiều Kiều đi.”
Trần Y cầm lấy, mỉm cười: “Cảm ơn nhé.”
Cô nhìn thoáng qua cậu một cái, định cất bước.
Đúng lúc này.
Văn Trạch Tân lại không buông cái đĩa kia ra mà cầm chặt hơn.

Cậu nhìn cô, cười hỏi: “Cậu tính thi trường nào? Có ý tưởng gì chưa?”
Trần Y nhìn cậu.
Khoảnh khắc ấy, cô bỗng muốn hỏi, vậy cậu thi trường nào.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn lắc đầu: “Mình không biết, chưa nghĩ ra.”
Văn Trạch Tân cười buông tay: “Được rồi, ăn nhanh đi.”
“Cảm ơn.”
Trần Y lại nhìn lướt qua cậu một cái, sau đó cùng tổ trưởng môn Tiếng Anh đi chỗ khác.

Dương Phàm nhìn về phía Văn Trạch Tân.

Văn Trạch Tân chỉ dõi theo hướng Trần Y một chút rồi ngồi xuống, duỗi cặp chân dài ra, lấy một xiên sụn gà nướng ăn, ung dung hờ hững.
Dương Phàm: “…”
Chậc chậc.
Gian xảo đấy.
*
Chuyến du lịch mùa thu kết thúc.

Thời gian thấm thoát trôi qua, thời tiết thủ đô bắt đầu biến đổi, đề tài thi trường nào cũng thường xuyên được gợi lên.

Dù vẫn chưa lên lớp mười hai, nhưng bầu không khí căng thẳng ấy cũng đang dần đến gần.

Trong lòng Trần Y cũng đã có những suy tính mơ hồ.

Chỉ có Văn Trạch Tân là chẳng ai biết sẽ thi vào đâu.
Phần đông mọi người cho rằng chắc chắn cậu sẽ du học.

Ngay cả Trần Y cũng nghĩ như thế.
Đầu tháng giêng.
Chú nhỏ nhà họ Văn đi bộ đội về, trùng hợp cũng là sinh nhật chú ấy, cả gia đình ngồi quây quần ăn cơm.

Gần đây công việc của tập đoàn dồn dập, ông cụ Văn có vẻ hơi kiệt sức, nhưng nét sắc bén trên mặt chẳng mảy may giảm, uy nghiêm  vẫn còn đó.
Trên bàn ăn, Văn Trạch Lệ, chú nhỏ Văn và ông cụ ngồi cùng một chỗ, những người khác thì ngồi bên cạnh.

Vừa hay Văn Trạch Tân ngồi đối diện ông cụ, ngẩng đầu lên là thấy ngay mặt nhau.
Ông cụ nhìn cháu trai khôi ngô, nói: “Con cháu nhà họ Văn chúng ta, tương lai kết hôn đều phải được chọn lọc kỹ lưỡng, đừng tìm đại mấy người vớ va vớ vẩn.”
Văn Trạch Tân nhấp một ngụm rượu.

Nghe ông nói, cậu nhìn ông cụ một cái, vài giây sau, cậu nhạy bén nhận ra, dường như ông cụ đang nói với cậu.
Cậu cười nói: “Ông nội, câu này của ông sâu xa quá.

Cái gì gọi là vớ va vớ vẩn chứ.”
Ông cụ nhìn cậu nói: “Tự cháu hiểu rõ.”
Chút hài lòng trong Văn Trạch Tân tan đi rất nhiều.

Cậu vô thức nhìn qua phía Lâm Tiếu Nhi.
Lâm Tiếu Nhi cúi đầu.
Bà cũng chỉ mới biết mấy bà bảo mẫu cực kỳ bép xép.

Người ông cụ đưa đến đúng là khác biệt.
Văn Trạch Lệ rót một chén rượu đế cho ông cụ, cười nói: “Trạch Tân lại thi đứng đầu nữa rồi, làm gì có thời gian quen người nào vớ va vớ vẩn đâu ạ.”
Ông cụ gật đầu: “Không có thì tốt.”
Văn Trạch Tân cũng cười theo.

Giây lát sau, cậu khẽ liếc người bảo mẫu đứng gần đó rồi thu tầm mắt lại.

Bảo mẫu kia gục đầu, chú nhỏ Văn cũng hùa theo rót rượu cho ông cụ.

Đoạn nhạc đệm này cứ thế qua đi, bầu không khí lại hòa thuận vui vẻ, cả nhà rôm rả ăn xong bữa cơm.
Vì do chỗ ở và biểu diễn nên tối nay Văn Dao không về.

Mọi người đã quen với việc con gái út, cháu gái út như thế nên đều tha thứ.
Cơm nước xong xuôi.
Văn Trạch Tân ngồi trong phòng khách chơi điện thoại.

Chú nhỏ Văn ngồi xuống, người mặc đồng phục, ngắm nghía bật lửa mấy lần, nói: “Có mấy ngôi trường, con xem xét một chút xem.”
Văn Trạch Tân đặt điện thoại xuống, hỏi: “Mấy trường nào ạ?”
Chú nhỏ Văn liệt kê từng trường, bảo: “Con chọn đi.”
Văn Trạch Tân dùng lại, trong đầu nghĩ tới Trần Y, cuối cùng so sánh điểm số của mấy trường này.

Cậu rủ mắt, lắc đầu nói: “Được rồi, vài ngày nữa con trả lời chú.”
Dĩ nhiên, trong mấy trường này cũng có trường trước đó cậu muốn thi.
Chú nhỏ Văn vỗ vai cậu: “Yêu rồi à?”
“Không có.” Văn Trạch Tân đút tay vào túi quần, lùi ra sau.
Chú út Văn: “Không thì tốt.”
Chú ấy không nói không được, nhưng trong lòng cả hai đều biết rõ câu nói tối nay của ông cụ có ý gì.

Có lẽ ông cụ nghe phong phanh được từ đâu đó, có lẽ là nhẹ dạ tin mấy lời từ một phía của bảo mẫu.

Tóm lại là, một gia tộc suy bại chớp nhoáng như nhà họ Trần, coi như bỏ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui