Trans: Tứ Dao| Beta: Dép
Người đầu tiên phản ứng lại là Lâm Tiếu Nhi, bà vui vẻ kéo tay Trần Y: “Y Y, con đang chuẩn bị cho việc mang thai à?”
Trần Y ngơ ra một lúc, cô liếc nhìn Văn Trạch Tân.
Văn Trạch Tân gãi lông mày, trầm giọng mà nói: “Không ạ.”
Lâm Tiếu Nhi sững sờ nhìn Trần Y.
Trần Y có chút mềm lòng, cô khẽ kéo tay Lâm Tiếu Nhi mà nói: “Mẹ, con… Con… Lát nữa con xuống tầng lấy vậy.”
Lâm Tiếu Nhi nhướng mày.
Văn Trạch Tân nghe là biết ngay vợ mình lại mềm lòng, nhưng mà anh cũng biết hiện tại Trần Y đang trong giai đoạn phát triển, ngay cả điều về kinh đô cũng không chịu thì sao mà tính đến chuyện mang thai được chứ.
Anh hơi cụp mắt nhìn vợ mình, ôm chặt cô hơn.
Trước tiên cả nhà đưa Văn Trạch Lệ đi trị liệu.
Lần này là bác sĩ Lương chữa cho Văn Trạch Lệ, đoán chừng rất đau.
Văn Trạch Lệ im lặng không nói một lời, trán toát đầy mồ hôi.
Thẩm Tuyền khoanh tay đứng ngoài cửa, Trần Y đi tới đứng cạnh cô ấy.
Trần Y khoác tay Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền bình thản nói: “Trước đây cậu nói không xảy ra chuyện gì, nhưng mình thấy là vì cậu đã biết quá khứ của anh ta nên mới mềm lòng phải không?”
Trần Y mỉm cười, liếc mắt nhìn Thẩm Tuyền: “Không hẳn là như thế, lúc gặp chuyện ở Hội Thành, người đầu tiên mà tớ nghĩ đến thực ra là anh ấy.”
Thẩm Tuyền: “… Xem ra Văn Trạch Tân thể nào cũng lấy lại được trái tim cậu.”
Trần Y cười haha, cô lại nói: “Đã về bên nhau thì hãy sống với nhau thật tốt, cố gắng vun đắp hôn nhân.
Sống trên đời này, đối xử với người bên cạnh mình tốt một chút cũng rất tốt.”
Thẩm Tuyền cũng mỉm cười nhìn chồng mình.
Cô ấy biết trong cuộc gây hấn tối nay của Văn Trạch Lệ, thật ra lần nào anh ấy cũng dụ Văn Trạch Tân đánh lại, thậm chí anh ấy còn để lộ nhiều điểm yếu của mình cho Văn Trạch Tân biết, hy vọng có thể đích thân cảm nhận được những đau đớn mà Văn Trạch Tân phải chịu.
Vì vậy cô ấy không hề ngăn cản.
Người đàn ông này có trách nhiệm mà anh ấy cần gánh vác.
Nhưng cũng may là Văn Trạch Tân không thích ra tay mà chỉ luôn phòng thủ, nếu không có lẽ lúc này Văn Trạch Lệ đã tàn phế nửa người rồi.
Để nhà họ Văn có thể phát triển được như ngày hôm nay thì việc giáo dục rất quan trọng, tình cảm giữa anh em họ phải rất tốt.
Người như ông cụ Văn đâu thể để hai anh em đối đầu được.
Tất cả là vì trong tim cả hai người đều có gia đình này, đều tôn trọng và giúp đỡ lẫn nhau.
Thẩm Tuyền: “Cậu cưới được một người chồng tốt đấy.”
Trần Y nhìn Thẩm Tuyền: “Ừm, chị dâu, chị cũng vậy.”
Thẩm Tuyền: “…”
Cô ấy đánh Trần Y vài phát: “Cuối cùng cũng biết cách xưng hô với vai trên rồi.”
Trần Y cúi đầu cười tủm tỉm, cô dựa vào vai Thẩm Tuyền: “Trân trọng hiện tại.”
Đúng vậy.
Trân trọng khoảnh khắc này.
Cứ nghĩ đến lúc Văn Trạch Tân ở Myanmar, nếu ban đầu Văn Tụng Tiên và chú út nhẫn tâm hơn chút thì có lẽ thủ đô đã không còn Văn nhị thiếu, nghĩ thôi cũng khiến người ta run sợ.
Tiếp sau cánh tay bó bột của Trần Y, Văn Trạch Lệ cũng phải bó bột.
Bác sĩ Lương còn mượn một chiếc xe lăn cho Văn Trạch Lệ.
Văn Trạch Tân tiến lên nhận chiếc xe lăn với khuôn mặt không cảm xúc, anh đẩy anh trai mình ra chỗ cầu thang.
Trần Y khoác tay Thẩm Tuyền, Lâm Tiếu Nhi khoác tay Văn Tụng Tiên theo sau.
Cả nhà cùng xuống lầu.
Ở dưới tầng, Lâm Tiếu Nhi chạy một mạch ra nhận lấy 4 lọ vitamin B9, hai cô con dâu mỗi người một lọ.
Trần Y và Thẩm Tuyền nhìn nhau, mỉm cười rồi nhận lấy.
Vừa ra ngoài cửa, chú Lâm lái xe tới đỗ lại.
Văn Dao phi ra khỏi xe, đứng ở cửa, vài giây sau thấy anh cả đang bó bột ở đầu gối thì quay sang nhìn anh hai.
Cô ấy ồ lên một tiếng: “Hai anh lại khiến người khác phải lo lắng, đã lớn nhường nào rồi mà sao còn đánh nhau.”
Ồ, xem ra hồi nhỏ đánh nhau không ít.
Sắc mặt Văn Trạch Lệ âm trầm: “Ngay cả áo khoác em còn không mặc đã ra ngoài rồi hả?”
Sắc mặt Văn Dao hơi nghệt ra.
Văn Trạch Tân thấy em gái mình bèn đẩy xe lăn qua đó rồi giao cho Văn Dao: “Đẩy đi, anh trai em cần em.”
Văn Dao: “…”
Văn Trạch Lệ: “Này…”
Văn Trạch Tân xỏ tay vào túi quần, đi tới nắm tay Trần Y.
Thẩm Tuyền nhìn anh ta, cô ấy cảm nhận được sự bá đạo của Văn Trạch Lệ, bèn thả lỏng tay ra.
Cô ấy bước trên đôi giày cao gót, đi thẳng đến chỗ chồng mình.
Trần Y vươn tay muốn kéo Thẩm Tuyền mà không kịp.
Cô thở dài: “Khó lắm em mới được ở gần Thẩm Tuyền.”
“Ừ, sau này còn rất nhiều cơ hội.” Văn Trạch Tân đổi sang ôm eo cô, bước xuống bậc thềm, đi về phía xe của mình.
Phía sau tiếng hét lớn của Văn Dao truyền tới.
“Anh, anh nặng quá đi, em không nâng dậy nổi, nặng quá trời…”
Trần Y không nhịn nổi nữa mà bật cười thành tiếng.
Văn Trạch Tân cúi đầu xuống nhìn cô, vài giây sau, cánh tay anh dùng sức, xoay người cô lại rồi đè lên thân xe.
Anh cụp mắt xuống nhìn cô rồi cúi đầu chặn môi cô lại.
Trần Y không ngờ anh lại hôn đột ngột như vậy, cô hô một tiếng, ngẩng đầu lên theo bản năng.
Văn Trạch Tân giữ eo cô, cúi đầu hôn cuồng nhiệt, đầu lưỡi không hề khách sáo chút nào.
Trần Y vươn tay túm cổ áo anh theo bản năng.
Đôi chân dài của anh chống trước đầu gối cô, khiến cô không thể di chuyển, đành để anh tùy ý đòi hỏi.
Phía sau lưng, cả nhà đều nhìn sang bên này.
Trước cửa viện, nhân viên y tế khiêng cáng cứu thương đi đi lại lại, một số người còn cầm chai truyền dịch trong tay, một số người mặc đồ bệnh nhân đang đi lên cầu thang, toàn bộ đều nhìn sang bên này.
Có một bệnh nhân nằm trên cáng vì ẩu đả với anh em mà vỡ đầu sứt trán, máu chảy ròng ròng, vì muốn xem cảnh náo nhiệt mà anh ta còn chống người dậy, nhìn đến say mê, nhưng lại bị nhân viên y tế ấn xuống: “Anh đã như thế này rồi mà còn hóng hớt!”
Người đó: “… Tại cảnh hôn nhau rất hiếm gặp, được chưa.”
Nhân viên y tế: “…”
Người trên cáng nhanh chóng được đưa đi.
Một lúc lâu sau.
Trần Y thở hổn hển, mặt đỏ bừng, trán dựa vào cổ áo sơ mi của Văn Trạch Tân, giọng nói rất nhỏ, còn kèm theo sự trách móc: “Anh làm cái gì thế…” Nói nghe như đang trách tội nhưng giọng lại rất nhẹ nhàng.
Tay Văn Trạch Tân giữ lấy gáy cô ấn vào lồng ngực mình, đầu ngón tay xoa gáy cô, trầm giọng cất lời: “Cảm ơn em.”
Có em rồi mới cảm thấy tia sáng của cuộc đời này mới bắt đầu lóe lên.
Trần Y cười thành tiếng: “Đi mau thôi, mặt em đỏ muốn chết luôn nè.”
Cô còn nghe thấy tiếng Văn Dao huýt sáo.
Văn Trạch Tân khẽ cười một tiếng, anh mở cửa ghế phụ ra, đỡ Trần Y vào rồi thắt đai an toàn lại cho cô, sau đó nói khẽ: “Em đợi anh một chút.”
Trần Y: “Vâng.”
Văn Trạch Tân đóng cửa xe lại, lập tức đi sang giúp Văn Tụng Tiên đỡ Văn Trạch Lệ lên xe.
Sau khi đóng cửa xe xong, Văn Trạch Tân chào tạm biệt Văn Tụng Tiên, Lâm Tiếu Nhi và cả Thẩm Tuyền.
Sau đó anh liếc mắt nhìn Văn Trạch Lệ: “Cuộc họp báo về sản phẩm mới Tết Nguyên Tiêu.”
Văn Trạch Lệ: “Má nó, quên mất.”
Văn Dao: “Hahaha.”
Văn Trạch Tân dùng đầu ngón tay gõ lên cửa sổ, anh nói: “Để Thẩm tổng đi thay anh đi.”
Nói xong, Văn Trạch Tân đứng thẳng dậy rồi quay người đi về hướng xe của mình.
Văn Trạch Lệ nhướng mày, thò đầu ra nói: “Văn Trạch Tân, em đi đi, em cũng là một thành viên của nhà họ Văn, chuyện này em cũng có phần.”
Đáp lại anh ta chỉ là tiếng đóng sầm cửa.
Văn Trạch Lệ: “…”
Anh ta nhìn về phía Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền vắn chéo chân, dựa người ra sau, khoanh tay lại nói: “Không đi.”
Văn Trạch Lệ: “…”
*
Xe khởi động, Trần Y cúi đầu nhìn hai lọ vitamin B9, trên lọ còn viết một ngày uống mấy viên.
Trần Y đọc một lúc rồi cất cả hai vào trong hộp xe.
Văn Trạch Tân liếc nhìn, đầu ngón tay gõ vào vô lăng, anh hỏi: “Đã nói với Lâm Thiêm lúc nào đi làm chưa?”
“Sau Tết Nguyên Tiêu.”
Văn Trạch Tân gật đầu: “Được.”
Trần Y ngập ngừng, chợt nhìn vào hai lọ thuốc, cô nói: “Trong lòng anh mong muốn có con không?”
Văn Trạch Tân ngừng lại một lát, anh quay đầu xe, lái sang một con đường khác rồi nói: “Không, anh chỉ muốn có em.”
Trần Y: “Ồ, thật không?”
Văn Trạch Tân liếc nhìn cô, anh cong môi: “Thật.”
Điều này cũng là thật.
Sở dĩ lúc giao quyền quyết định sinh con cho Trần Y trong thỏa thuận, cho dù sau này cô không muốn sinh thì anh cũng không có suy nghĩ gì khác.
Trần Y nhìn cảnh đêm ngoài cửa xe, cô nói: “Em muốn trở thành đối tác rồi tính.”
“Được.”
Xe về tới căn hộ Duplex, chị Lệ thấy họ trở về thì thở phào một hơi, hỏi: “Đã muộn vậy rồi, cứ để đồ ngọt mà bà Văn đưa tới ở đó trước đi, mai hẵng ăn nhé?”
Trần Y cười đáp: “Được ạ.”
Chị Lệ lại nói: “Tôi có hầm tổ yến cho phu nhân và tiên sinh, để tôi đi bưng lên.”
“Cảm ơn chị.” Trần Y xoa bóp cổ, Văn Trạch Tân dắt tay cô lên lầu trước.
Không lâu sau, chị Lệ bê hai bát tổ yến mang lên thẳng phòng sách, đặt cả hai bát xuống mặt bàn.
Văn Trạch Tân kéo Trần Y vào lòng, bưng một bát lên cầm thìa đút cho cô ăn.
Trần Y há miệng ăn, mắt nhìn vào máy tính.
Công việc của Văn Trạch Tân mới xử lý được một nửa, Trần Y bưng bát, dứt khoát tự ăn cho nhanh.
Văn Trạch Tân ôm eo cô, anh nhìn cô mỉm cười như có như không: “Cẩn thận sặc.”
Trần Y lườm anh.
Văn Trạch Tân cũng bưng bát của mình lên, một hơi uống hết sạch, sau đó lập tức giữ eo cô và nói: “Có lẽ còn phải xử lí chút việc, em đi tắm trước đi, lát nữa anh về phòng cùng em.”
“Ồ.” Trần Y đứng dậy, đem hai cái bát rỗng đi.
Văn Trạch Tân nắm lấy cổ tay cô: “Đặt xuống, để chị Lệ tới dọn, em mau đi tắm đi.”
Trần Y: “Chút chuyện nhỏ thôi mà…”
Cô còn chưa nói dứt lời thì chị Lệ đã phi tới lấy cái khay kia: “Cứ để tôi, cứ để tôi, phu nhân mau đi tắm đi ạ.”
Trần Y: “…”
Lúc này Văn Trạch Tân mới buông cổ tay Trần Y ra, anh nói: “Cứ để tài liệu ôn thi ở đó, lát nữa anh sẽ giúp em sắp xếp.”
Trần Y: “Em đâu có vô dụng đến thế!”
Nói xong, cô vơ qua loa tài liệu ôn thi trên sofa rồi ôm đi.
Văn Trạch Tân ngẩn ra một lát, nhìn theo bóng lưng cô, sau đó quay sang chị Lệ: “Tôi làm sai à?”
Chị Lệ ho một tiếng: “À… không hề, nhưng phu nhân là người trưởng thành rồi, tiên sinh cưng chiều cũng nên có mức độ thôi.”
Văn Trạch Tân nheo mắt nhìn chị Lệ: “Thế hả? Vậy người sáng nay bảo cô ấy làm bình hoa không phải chị à?”
Chị Lệ: “…”
“Ra ngoài đi.” Văn Trạch Tân ngồi xuống, đầu ngón tay thon dài di chuột, vài giây lại ấn xuống.
Sau đó anh đột nhiên quăng con chuột đi, cầm điện thoại lên bấm số của Giang Thần: “Bảo đối phương đợi ba tiếng, ba tiếng sau tôi sẽ trả lời.”
Giang Thần: “Ấy…”
Văn Trạch Tân đứng dậy đi về phía phòng ngủ chính.
Anh dừng chân lại một lát, cửa phòng ngủ chính đang khép hờ.
Văn Trạch Tân xỏ tay vào túi quần, đứng trước cửa một lúc.
Cân nhắc một lúc anh mới duỗi tay nhẹ nhàng mở cửa: “Vợ ơi?”
Trong phòng tắm có tiếng nước chảy truyền ra.
Văn Trạch Tân liếc mắt nhìn, anh thở phào một hơi.
Nhìn tập tài liệu ôn thi mà Trần Y tiện tay đặt trên sofa, anh đi tới cúi người xếp sắp gọn gàng tài liệu rồi cầm bút lên cắm vào ống đựng bút.
Trần Y vừa ra khỏi phòng tắm thì nhìn thấy cảnh này, cô mím môi.
Nghĩ lại chỗ mình vừa mới làm, cô lập tức xoa lỗ tai, đi về phía giường rồi nhào lên giường.
Văn Trạch Tân đứng đó nhìn cô.
Trần Y kéo chăn lên cao, kháng nghị trong im lặng.
Văn Trạch Tân nhướng mày cười khẽ, anh cởi áo ngủ ra rồi đi vào phòng tắm.
Trần Y nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng lại, cô kéo chăn xuống ngó nhìn, sau đó lại liếc nhìn bàn sách nhỏ ở cạnh sofa.
Tập tài liệu ôn thi của cô đã được sắp xếp ngay ngắn, cô lại kéo chăn lên cao rồi nhắm mắt lại, cố gắng đi vào giấc ngủ.
Tầm nửa tiếng sau.
Văn Trạch Tân đi ra khỏi phòng tắm, anh vòng tay ra sau đóng cửa lại, sau đó đi thẳng đến bên giường thì thấy cô đã mơ màng sắp ngủ.
Dưới chăn, bắp chân trắng nõn hơi lộ ra ngoài, chăn che lên đến tận mặt, hơi thở đều đều.
Văn Trạch Tân cúi người nhẹ nhàng kéo chăn ra, Trần Y mơ màng mở mắt nhìn anh.
Vẻ mặt đó mang theo chút dịu dàng.
Anh cười mỉm, vươn tay vào trong chăn.
Ngay sau đó, trong phòng ngủ chính phát ra âm thanh nho nhỏ, Trần Y ôm lấy cổ anh, mê man đáp lại nụ hôn của anh, thỉnh thoảng không ngăn được thanh âm nên phải cắn môi dưới.
Ánh đèn trong căn hộ Duplex dần tắt lịm đi, chỉ còn lại ánh đèn trong phòng ngủ chính vẫn còn sáng.
Văn Trạch Tân giữ nhẹ gáy cô, thủ thỉ bên tai cô: “Thực ra không sinh con cũng không sao cả, chúng ta chỉ có nhau thôi.”
Khóe mắt Trần Y đẫm nước, cô nhìn anh.
Cô nói: “Dù em muốn nỗ lực kiếm tiền, cố gắng thăng chức nhưng cũng muốn sinh một đứa để nó gây rối cho anh.”
Văn Trạch Tân: “…”
Ồ.
Tác giả có lời muốn nói:
Bán Tiệt Bạch Thái rung đùi: Không ngờ tới phải hơm? Không lường được suy nghĩ này của Trần Y chứ gì?
Văn Trạch Tân: “…”.