Trans: Nguyên | Beta: Dép
Phải giải thích thế nào đây, chủ yếu là phu nhân vẫn muốn tạo bất ngờ cho vợ chồng ông bà Văn, kết quả điều bất ngờ chưa đến mà phản ứng của đứa trẻ còn bất ngờ hơn cả.
Mặt của tiên sinh như đưa đám.
Bây giờ làm thế nào đây?
Sắc mặt Lâm Tiếu Nhi cũng không tốt lắm, bà nói: “Chị đi gọi nó xuống, đi tôi đưa bác sĩ tới, nhân tiện khám lại cho nó, kẻo người ta lại lan truyền rằng nó bất lực.”
Chị Lệ: “…”
Lâm Tiếu Nhi thở dài một hơi, vẫn muốn nói gì đó nhưng lúc này bác sĩ lại tiến lên thì thầm gì đó với Lâm Tiếu Nhi.
Lâm Tiếu Nhi có chút sững sờ, sau đó vừa quay đầu lại nhìn, thấy trên bàn trà có một lọ thuốc bổ sung canxi cho bà bầu, bà lập tức nhìn về phía chị Lệ.
Chị Lệ cũng nhìn thấy viên canxi, trong lòng chợt nghĩ sơ suất mất rồi, vậy mà vẫn bị Văn phu nhân phát hiện rồi.
Chị Lệ chỉ cười chứ không nói gì.
Lâm Tiếu Nhi liếc nhìn phòng ngủ chính trên lầu hai, nhỏ giọng nói: “Có phải không?”
Chị Lệ không trả lời.
Lâm Tiếu Nhi ho một tiếng, nhoẻn miệng cười: “Tôi biết rồi, bây giờ tôi và bố nó sẽ rời đi ngay.”
Lâm Tiếu Nhi quay người, kéo tay chồng đi ra cửa.
Vị bác sĩ kia cũng đi theo, chị Lệ vội vàng tiễn họ ra ngoài, nhìn chiếc xe rời đi.
Chị Lệ quay đầu liếc nhìn lầu 2 một cái, mong là tình trạng của phu nhân sẽ tốt hơn, nếu không e rằng tiên sinh sẽ giết mọi người mất.
*
Trần Y lại muốn bò dậy, Văn Trạch Tân đứng dậy, cầm giày xỏ vào cho cô.
Trần Y ôm cổ anh, thấp giọng hỏi: “Vừa rồi bố mẹ đến à?”
Văn Trạch Tân ừ một tiếng.
Trần Y nhỏ giọng nói: “Chút nữa em sẽ nói với bố mẹ một tiếng, vốn định trang điểm xinh đẹp về nhà thông báo, kết quả…”
Văn Trạch Tân: “Không sao, bây giờ cũng rất đẹp.”
Là kiểu thực sự rất đẹp.
Làn da của cô vốn đã trắng, khoảng thời gian này có vẻ còn trắng hơn cả, kiểu trắng này mang lại cho cô một vẻ đẹp mong manh.
Mỗi lần Văn Trạch Tân ôm cô đều cảm thấy cô tựa như món đồ dễ vỡ.
Sau khi vào phòng tắm, Trần Y lại nôn ói, dày vò một hồi, một hai tiếng đồng hồ trôi qua.
Sau khi ăn bữa sáng xong, Trần Y kéo Văn Trạch Tân ngồi trên sô pha, cầm lấy điện thoại di động gọi video Wechat cho Lâm Tiếu Nhi.
Một lúc sau, Lâm Tiếu Nhi bắt máy.
Lâm Tiếu Nhi ở bên kia vẫn giả vờ như không biết, nhìn vào màn hình mà nói: “Trần Y, mặt con sao nhợt nhạt vậy?”
Trần Y sờ mặt, cười nói: “Vẫn ổn ạ.”
Cô mỉm cười dựa vào lồng ngực của Văn Trạch Tân rồi nói: “Mẹ, con mang thai rồi, đã ba tháng rồi.”
Mắt Lâm Tiếu Nhi sáng lên: “Thật sao, tốt quá rồi.”
Trần Y nhìn thấy nụ cười của Lâm Tiếu Nhi, tâm trạng cũng tốt lên: “Vâng, ba tháng rồi, con muốn tạo bất ngờ cho bố mẹ, nhưng khoảng thời gian này tình trạng ốm nghén có hơi nghiêm trọng.”
“Mẹ biết mà, mặt Văn Trạch Tân đen như gì ấy, vừa rồi mẹ và bố con muốn đến thăm hai đứa, nhưng đều bị nó đuổi ra ngoài.” Lâm Tiếu Nhi cười nói.
Trần Y theo bản năng liếc nhìn Văn Trạch Tân một cái.
Anh ôm eo cô, hai chân dài bắt chéo, đầu ngón tay gãi lông mày.
Trần Y thu ánh mắt lại, nhìn vào màn hình nói: “Từ ngày con ốm nghén, sắc mặt anh ấy không khá hơn tí nào.”
Lâm Tiếu Nhi thở dài một tiếng, nói: “Mẹ biết, cái thói xấu này của nó là thế, không sao, con có đặc biệt thích ăn gì không? Mẹ làm cho con.
À mà, trước kia khi mẹ ốm nghén rất thích ăn ô mai, giờ mẹ mang qua cho con một ít.”
Trần Y lập tức nói: “Mẹ, không cần vội thế đâu, gần đây con ăn chanh có vẻ như cũng…”
Không có hiệu quả gì.
Văn Trạch Tân dịch điện thoại, nói: “Con bảo Giang Thần đi đón bố mẹ.”
Ở phía bên Lâm Tiếu Nhi có chút sững sờ, nhìn con trai mình.
Đứa con trai này biết nịnh hót quá đi, vừa nãy vì họ làm ồn đến Trần Y nên đuổi họ ra ngoài, giờ nghe nói ô mai có thể giúp làm giảm nôn nghén thì lập tức cho người đến đón.
Bà không nói nên lời, tắt video đi.
Văn Trạch Tân cầm điện thoại lên gọi Giang Thần đi đón người.
Trần Y liếc mắt nhìn Văn Trạch Tân, lại nhìn thời gian rồi nói: “Anh không đi làm sao?”
Văn Trạch Tân nhìn cô: “Anh làm sao yên tâm để em một mình được chứ?”
Trần Y thở dài.
Khoảng thời gian này hầu như mỗi ngày anh đều ở bên cô, cô đi làm cũng nôn ói, vì vậy đã xin nghỉ phép.
May là Thẩm Lệ Thâm và Tề Par đều đang chia sẻ công việc của cô.
Văn Trạch Tân luồn tay ra sau gáy cô, ôm cô vào lòng rồi thì thầm: “Đừng thở dài, không thoải mái thì cứ nói.”
Trần Y: “Ừm”
Một lúc sau, Giang Thần đón ông bà Văn đến nơi.
Lâm Tiếu Nhi đi giày cao gót nhưng vẫn bước nhanh, vừa vào cửa đã đưa cho chị Lệ một cái bình nhỏ, nói: “Ngâm nước, ngâm nước, nước ấm, cho Y Y uống.”
Chị Lệ vừa cầm cái bình đã có thể ngửi thấy được mùi chua, chị thở dài, cầm cái bình đi vào phòng bếp, sau đó pha một cốc nước ấm mang ra.
Lâm Tiếu Nhi nhận lấy, đưa cho Trần Y.
Trần Y uống một ngụm lớn.
“Thế nào?” Lâm Tiếu Nhi và Văn Tụng Tiên đều có chút căng thẳng nhìn Trần Y.
Văn Trạch Tân cũng nhìn người phụ nữ trong lòng mình, Trần Y nuốt một ngụm lớn, lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Cô cười, lại uống thêm một ngụm lớn, nói: “Thật sự không còn khó chịu như vậy nữa.”
Cái này nhìn là biết mơ già ngâm, có hơi mặn.
Lâm Tiếu Nhi thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán, kéo ghế ngồi xuống, cười nói: “Tốt rồi, giống mẹ lúc trước.
Tuyền Nhi thì khác, uống cũng không có hiệu quả gì.”
Văn Tụng Tiên liếc nhìn Văn Trạch Tân: “Lần này có thể yên tâm rồi chứ?”
Văn Trạch Tân không hé môi.
Anh nhìn vẻ mặt của Trần Y xem cô có phải vì an ủi bố mẹ nên với nói vậy không, Trần Y quay lại nhìn anh nói: “Thật sự thoải mái hơn nhiều.”
Văn Trạch Tân nhướng mày: “Tốt.”
Có Lâm Tiếu Nhi bầu bạn, sau đó lại kể chuyện này cho Thẩm Tuyền, Văn Trạch Lệ, còn có Trần Khánh và Liêu Tịch.
Sau khi cả gia đình biết chuyện, cuộc sống của Trần Y càng bận rộn hơn, lúc thì là Liêu Tịch và Trần Khánh đến thăm, lúc lại là Lâm Tiếu Nhi và Văn Tụng Tiên đến thăm, không thì là anh cả chị dâu đến.
Thường Tuyết cũng thường xuyên đến.
Chút ít đa sầu đa cảm trước đây của Trần Y cũng đã tốt hơn nhiều.
Văn Trạch Tân nhìn thấy Trần Y như vậy, cho dù không nhịn được việc trong nhà lúc nào cũng có người đến thì anh cũng đều chịu đựng.
Nhưng mà chị Lệ thì vất vả rồi, ngày nào cũng đi tổng vệ sinh cùng với một người bảo mẫu khác.
Khách vừa rời khỏi nhà, bọn họ lại phải dọn.
Trần Y thấy vất vả cho hai người, bèn tăng tiền lương và thưởng cho họ.
Văn Trạch Tân liếc mắt nhìn vậy, cũng ngầm cho phép.
Có ô mai Lâm Tiếu Nhi mang đến, chứng ốm nghén của Trần Y cũng đỡ hơn nhiều.
Đến tháng thứ năm của thai kỳ, Trần Y mới giống như được hồi sinh trở lại.
Sắc mặt đã hồng hào trở lại, tuy cân nặng không theo kịp nhưng đó cũng là chuyện sớm muộn.
Văn Trạch Tân thấy vậy, lông mày đang nhíu cũng thả lỏng.
Trần Y ngồi trên đùi anh, nói: “Em muốn đi làm.”
Văn Trạch Tân ôm eo cô, nhìn cô nói: “Được.”
Trần Y cười, cúi đầu hôn anh: “Vậy ngày mai anh đưa em đi được không?”
“Được.”
Hai người quấn quýt nhau trên sô pha.
Chị Lệ dẫn người bảo mẫu khác tránh đi chỗ xa, Trần Y cắn bờ môi mỏng của Văn Trạch Tân, nói nhỏ: “Chồng à, anh thấy giữa thai kỳ có được làm chuyện đó không?”
Hai ngày nay, cô có chút gì đó, chính là thường xuyên nằm mơ.
Ánh mắt thâm thúy của Văn Trạch Tân nhìn cô: “Em muốn?”
Trần Y mím môi không dám nói lời nào.
Văn Trạch Tân ấn eo cô nói: “Đây là chuyện bình thường.”
Khuôn mặt của Trần Y liền đỏ lên.
Được rồi, anh có thể hiểu, lúc nào cô cũng ngại ngùng, lần đầu tiên cô chủ động trắng trợn như thế.
Buổi tối.
Văn Trạch Tân cẩn thận, Trần Y cũng cẩn thận, nhưng thực sự rất thèm khát.
Khuôn mặt hồng hào của cô càng đỏ hơn, những đầu ngón tay trắng nõn mảnh mai nắm chặt lấy chiếc gối.
Văn Trạch Tân cúi người hôn lên môi cô.
Cực kỳ cẩn thận.
Ánh đèn trong phòng rọi xuống, kéo dài bóng hai người.
Ngày hôm sau Trần Y đi làm trở lại, nước da cô quá tốt, vừa bước vào phòng làm việc, nếu không phải vì cái bụng bầu của cô, tất cả đều sẽ nghĩ rằng Trần Y đã trở lại tuổi thanh xuân.
Người phụ nữ được chồng nuông chiều này, thậm chí cả Thẩm Lệ Thâm, một người phụ nữ đã trải qua thời kỳ sinh nở cũng có chút ghen tị.
“Sao sắc mặt em trông còn đẹp hơn trước khi mang thai vậy?”
Trần Y ngồi vào bàn làm việc, xem qua tài liệu dự án rồi nói: “Thì ăn ngon thôi, đấy là chị không thấy em khoảng thời gian trước ấy, trắng bệch như tờ giấy.”
“Ốm nghén à? Bình thường thôi, nhưng mà cơn ốm nghén của em đến cũng quá chậm rồi, chị thì ngay từ đầu đã thấy khó chịu.”
Trần Y nói: “Em cũng không biết chuyện gì nữa, chẳng hiểu đến tháng thứ 3 mới gặp phải.”
“Chồng em đau lòng chết đi ha? Chị nghe nói khoảng thời gian đó Giang Thần bận như “chó”, mỗi ngày đều ngủ không ngon giấc, tất cả đều nhờ công chồng em cả.”
Đúng là cực kì trùng hợp.
Chồng của Thẩm Lệ Thâm là bạn học của Giang Thần, còn là bạn tốt, thỉnh thoảng lại bóc phốt Văn Trạch Tân một bữa.
Trần Y nói: “Tâm trạng anh ấy không tốt lắm.”
Thẩm Lệ Thâm: “Vậy đến lúc đó em định đẻ mổ luôn à?”
Trần Y: “Ừm, có dự định như vậy”
Tháng thứ 6, thứ 7, Trần Y có một khoảng thời gian vui vẻ, không những đi làm mà còn có thể đi công tác, còn cùng Thẩm Tuyền luyện yoga, mà trong khoảng thời gian này cũng không kiêng cữ chuyện chăn gối.
Do ảnh hưởng của nội tiết tố, Trần Y thường xuyên quấn lấy Văn Trạch Tân, Văn Trạch Tân đều phối hợp tất cả.
Đến tháng thứ 8, chân của Trần Y bắt đầu sưng phù, không đi được giày nên phải đi chân đất, chuyện công việc cũng chẳng còn cách nào khác, càng ngày càng khó chịu, đặc biệt là đau lưng đau xương chậu đủ kiểu.
Mặc dù Văn Trạch Tân đã vượt qua việc giai đoạn cô bị nôn nghén lúc trước, nhưng khi đối mặt với giai đoạn lần này, anh vẫn đau lòng đến mức sắc mặt tối sầm lại.
Những gì chuẩn bị trước đây đều vô ích, dù là đã biết rõ chuyện này sẽ xảy ra, thế nhưng khi nhìn thấy anh vẫn đau lòng, khiến cho anh không thể nào giữ bình tĩnh nổi.
Nửa đêm Trần Y định dậy đi vệ sinh nhưng chân cô bị chuột rút, Văn Trạch Tân tỉnh dậy theo.
Vừa nhìn là biết chuyện gì xảy ra, đầu ngón tay của anh vừa ấn vừa xoa bóp chân cho cô, lực độ vừa phải.
Trần Y không ngừng hít sâu thở ra nhưng đau đến mức rơi nước mắt.
Văn Trạch Tân nhướng mi nhìn cô, đột nhiên cúi người cắn vào môi cô, hôn mãnh liệt.
Không biết có phải vì nụ hôn của anh đến đột ngột không, Trần Y cảm thấy cơn đau giảm đi rất nhiều.
Văn Trạch Tân hôn xong áp trán vào trán cô, trầm giọng nói: “Nếu sau này em còn dám nói với anh về chuyện con cái, anh tuyệt đối sẽ không dung túng cho em nữa.”
Trần Y sững lại, sững sờ nhìn anh.
Khóe mắt của Văn Trạch Tân có chút đỏ lên, một giọt nước mắt lăn xuống gò má, mặt không biểu cảm đứng dậy xuống giường, đi đến bên này đỡ cô xuống.
Trần Y bị giọt nước mắt của anh dọa đến nỗi quên luôn cả đau.
Đi vệ sinh xong, đến khi quay lại giường lại lăn lộn một hồi.
Bụng cô to nên khi ngủ buộc phải nằm nghiêng người, chân lại sưng, gác lên giường mới đỡ hơn chút.
Áo choàng tắm của Văn Trạch Tân không buộc chặt, lộ ra một phần cơ bụng, anh ấn ấn bàn chân nhỏ xinh cô, để cô thoải mái hơn.
Trần Y sững sờ nhìn anh, nhưng sau đó thế mà lại không thấy đau nữa, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Khi đã được 37 tuần, Văn Trạch Tân bắt đầu lật sách mà nói: “Chọn thời điểm đi mổ.”
Trần Y đang ăn hoa quả, nghe vậy thì có hơi sửng sốt: “Còn sớm mà?”
Văn Trạch Tân đặt quyển sách lên bàn, đưa cho cô cốc sữa bên cạnh, nhìn cô rồi nói: “Anh nói rồi, về chuyện của con anh sẽ không dung túng em nữa.”
“Văn Thân cũng 37 tuần là sinh rồi.”
Trần Y cầm cốc sữa lên, chớp mắt mấy cái.
Văn Trạch Tân không nhìn vào mắt cô, cầm điện thoại di động trên bàn đứng dậy gọi cho bác sĩ Lương.
Trần Y ngồi đó cứ thế nhìn anh.
Văn Trạch Tân vừa quay người liền nhìn thấy nước mắt cô rơi xuống như mưa.
Văn Trạch Tân sững sờ, bàn tay vẫn đút trong túi quần mà nhìn cô.
Trần Y rút khăn giấy lau nước mắt, giọng nói lí nhí: “Em không biết tại sao lại muốn khóc.”
Văn Trạch Tân mạnh mẽ đặt điện thoại xuống rồi ngắt cuộc gọi, vứt lên trên ghế số pha.
Vài giây sau, anh bước tới, cúi đầu nhìn vợ mình, giọng điệu đột nhiên dịu dàng hẳn: “Em nói xem, em muốn sinh lúc nào?”
Trần Y đỏ mắt nhìn anh, uống thêm một ngụm sữa, mới nói: “Em thấy nếu không thì ngày mốt được không?”
Văn Trạch Tân nhìn cô mấy giây, sau đó gật gật đầu: “Được, ngày mốt.”
Trần Y: “Chồng, anh thật tốt.”
Văn Trạch Tân nhìn cô chằm chằm, hừ lạnh một tiếng: “Đừng có mà nịnh anh.”
Ở trong phòng bếp chị Lệ và một người làm khác thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng ông chủ nổi giận rồi.
May mà may mà, vẫn là bà chủ trị được ông chủ.
Trần Y chọn ngày mốt vì ngày mốt Thẩm Tuyền mới đi công tác về, cô ấy muốn ở cạnh Trần Y khi cô sinh.
Ngày hôm ấy.
Trần Y vào ở trong phòng VIP mà Thẩm Tuyền đã ở trước đó, cả tầng chỉ có Trần Y là sản phụ, còn chủ nhiệm Triệu cùng với một đội cũng bắt đầu chuẩn bị.
Trần Y may mắn hơn chút là không phải trải qua chuyện vỡ nước ối, cổ tử cung cũng chưa rút ngắn và giãn nở.
Vì vậy khi chuẩn bị cũng không cần vội vàng, đúng giờ Trần Y được đưa vào phòng phẫu thuật.
Văn Trạch Tân muốn vào cùng, nhưng Trần Y không cho, chỉ vào anh: “Anh không được vào, đừng vào.”
Văn Trạch Tân đút tay vào túi quần, hai mắt nhìn cô, quai hàm căng cứng.
Đúng lúc mọi người đều cho là anh sẽ cứng rắn đòi đi vào thì cuối cùng anh nói: “Nếu em khó chịu thì gọi anh.”
Trần Y nói: “Em biết rồi.”
Nói xong thì cô bị đẩy vào phòng mổ.
Cả nhà đều ở bên ngoài, bao gồm cả Thẩm Tuyền vừa mới đến.
Cô ấy nhìn phòng mổ lại nhớ đến dáng vẻ được cưng chiều của Trần Y mấy năm nay, Thẩm Tuyền thấy rất đáng yêu.
Phòng mổ sáng đèn.
Văn Trạch Tân đứng ngoài, đầu ngón tay miết lông mày, không nói một tiếng nào.
Bên cạnh là bác sĩ Lương nói cho anh những rủi ro có thể gặp phải, đây là điều mà Văn Trạch Tân yêu cầu ông nói, anh phải hiểu rõ tất cả.
Bác sĩ Lương: “…”
Thôi được rồi.
Biết được lo lắng của một người sắp làm bố, nói thêm một ít vậy.
Hai tiếng đồng hồ sau, đèn đã tắt rồi.
Cửa mở ra.
Đứa bé được đặt bên cạnh cánh tay của Trần Y, một cục trắng hồng.
Mọi người vây tới, Văn Trạch Tân cũng bước lên hai bước, cúi người hôn lên môi cô: “Em vất vả rồi.”
Sắc mặt Trần Y có chút tái nhợt, nhưng vẫn ổn, cô nói: “Anh nhìn con đi.”
Văn Trạch Tân mới liếc mắt nhìn qua một cái, nhưng bởi vì được bọc trong chăn nên không nhìn thấy rõ.
Anh mất kiên nhẫn mà thu hồi ánh mắt, Trần Y lại nói: “Anh ôm con một chút rồi nhìn nó chút đi.”
Không biết sao cô lại kiên trì như vậy.
Văn Trạch Tân sững lại, vươn tay ôm đứa nhỏ, đầu ngón tay vén tấm chăn lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ở trong lớp chăn gần như giống y hệt Trần Y.
Sự mất kiên nhẫn của Văn Trạch Tân biến mất ngay tức khắc.
Anh nói: “Cũng được.”
Cả nhà: “…”
Trần Y: “…”.