Tân Hôn


Trans: Kane | Beta: Lam
“Hơn nữa đống điểm này của nhỏ đó còn kèm cặp được lên chắc?” Mấy người Tuyết Thiến không phục mà lẩm bẩm theo.

Văn Trạch Tân cầm lấy đề thi, cậu không vội đưa cho Trần Y ngay mà tự lật ra xem trước.
Đây là điểm yếu của cô, nhưng không đến mức kém như vậy.

Nhìn sơ cũng biết, có rất nhiều câu hỏi cô chưa trả lời xong, hơn nữa cũng có rất nhiều câu hỏi đều là điền cho có.

Vừa nhìn đã biết là ba câu dài một câu ngắn thì chọn câu ngắn nhất, ba câu ngắn một câu dài thì chọn câu dài nhất, nếu thật sự không được thì đều chọn đáp án C.

Đề thi lần này là đề thi do thầy Sinh Học của họ tự soạn, có lẽ giáo viên trẻ biết tỏng trò vặt này của đám học sinh, cho nên đã ra đề phá vỡ toàn bộ những quy tắc này.
Thế nên, Trần Y mới thi được con điểm “đẹp lộng lẫy” thế này.
Số điểm này rất ảm đạm.
Văn Trạch Tân đưa đề thi cho Trần Y.
Trần Y nằm sấp xuống bàn, vươn tay tới rồi tóm mạnh lấy.

Văn Trạch Tân cười khẽ một tiếng: “Buổi tự học tối nay đừng có mà chạy.


Trần Y đặt đề thi xuống dưới sách vở, ừm một tiếng.

Cô có thể nhìn thấy chữ số mười hai to màu đỏ, giáo viên Sinh Học trên bục giảng lại thở dài rồi bắt đầu giảng về đề thi lần này.
Điểm số gì đó, xếp hạng gì đó, thầy cũng không muốn nhắc tới nữa.
Trần Y chính là người đứng cuối cùng.
Mà lớp thứ nhất cũng bởi vì điểm số này của Trần Y mà bị kéo xuống quá khủng khiếp, cho nên lại tụt sau lớp hai.

Cho dù người đứng đầu là Văn Trạch Tân ở lớp thứ nhất, cũng chẳng thay đổi được gì.
Trần Y cũng phải ngồi thẳng người dậy, cầm bút ngoan ngoãn nghe giảng.
Nhưng những bạn học ban nãy còn cười cô trong lớp, vẫn thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn cô một cái, đại đa số đều mang theo ý tốt, chỉ có mấy người Tuyết Thiến phía trước mang theo vẻ khiển trách.
Đồng hồ trong lớp tích tắc vang lên.
Tuyết Thiến: [Thành tích của lớp chúng ta kỳ này đã khá thảm rồi, không ngờ không có thảm nhất, mà chỉ có thảm hơn.]
Diệp Sinh: [Đúng đó, cũng không biết trình độ thế nào mà lại thi được mười hai điểm môn sinh học như vậy.]
Dương Phàm: [Vậy sao, vậy thì hai người phải cố gắng hơn chút, kéo thành tích lên đi chứ.]
Lão Dương: [Lớp trưởng, cậu nói xem, hai người bọn họ xếp thứ mấy trong khối.]
Văn Trạch Tân: [Tuyết Thiến 172 Minh, Diệp Sinh 200, Trần Y 35.]
Văn Trạch Tân: [Hai môn thi không được tốt lắm, nhưng vẫn bỏ xa các cậu mấy con phố.]
Dương Phàm: [Ha ha ha ha ha.]
Nhất Kiếm Phong Hầu: [Được rồi, đừng làm mất mặt nữa.]
Một vài học sinh lén lút nhìn điện thoại rồi cười trộm.

Tổ trưởng tổ Tiếng Anh vốn định bảo Tuyết Thiến đừng nói nữa, thì đám con trai bọn họ và lớp trưởng đã xổ một tràng vậy rồi.

Ngón tay đang ấn điện thoại của tổ trưởng Tiếng Anh buông lỏng ra, nói giúp Tuyết Thiến rồi cũng phải xấu hổ, đúng là kẻ lì mà.
Nhìn tin nhắn trong nhóm, Văn Trạch Tân đặt điện thoại di động vào trong hộc bàn, liếc mắt nhìn Trần Y một cái.

Trần Y buồn rầu bắt đầu sửa đáp án theo lời giáo viên nói.
Văn Trạch Tân đưa tay kéo bài thi của cô qua.
Trần Y buông tay, đưa cho cậu xem.
Văn Trạch Tân nhìn lướt qua, thấp giọng hỏi: “Sao mà cậu thi thành như vậy được vậy?”
Trần Y mím môi, đỏ mặt kéo bài thi trở về.

Văn Trạch Tân không cho, đầu ngón tay dùng sức.

Trần Y túm lấy chứ không kéo, cô bĩu môi không vui mà ngẩng đầu dậy.
Ánh mắt đầy ai oán.
Văn Trạch Tân lẳng lặng nhìn mặt cô, tay kia cầm bút xoay xoay.

Vài giây sau, cậu đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cúi người về phía cô: “Có phải hôm đó cậu đến kì không?”
“Không có.” Trái tim của Trần Y giật giật, dùng sức kéo, đề thi vèo một cái được kéo về.

Trần Y nghiêng người sang bên cạnh, cầm bút viết vẽ vẽ trên đó, vành tai đỏ như máu.
Văn Trạch Tân liếc mắt nhìn túi áo khoác đồng phục học sinh của cô, bên trong có giấu một miếng băng vệ sinh mỏng, tuy chỉ lộ ra một mép.

Vành tai của cậu cũng đỏ theo, ho vài tiếng, nói: “Có vẻ như mình đoán đúng rồi.


“Thời tiết vừa nóng, ăn kem bình thường như cơm bữa, cũng khó trách.” Cậu thản nhiên lật bài thi, giọng điệu không rõ là trách cứ hay chỉ là đang trình bày sự thật.
Trần Y quay lưng về phía cậu, vành tai đỏ ửng, mặt cũng đỏ.
Đến nay cô vẫn có thể nhớ tới hình ảnh ngày thi hôm đó.

Thật ra buổi sáng thi xong môn vật lý đối với cô mà nói đã rất đau rồi, lúc đó cơn đau còn chưa rõ ràng lắm, buổi trưa thèm mát nên uống chút nước đường đậu xanh.

Buổi chiều lúc thi môn Sinh Học, cơn đau đó quấy rầy khiến cô không thở nổi.

Hơn nữa sinh học vốn cũng không phải sở trường của cô, càng nhìn đầu càng choáng váng, càng viết không nổi, cô hoàn toàn dựa vào lý trí để làm xong đề thi này.
*
Số điểm mười hai môn Sinh Học của Trần Y không chỉ xếp cuối lớp, mà còn xếp cuối khối, trên bảng điểm lớp 11 đã treo tên.
Điểm số này của Trần Y cũng giống như ảnh chụp của cô, lại trở nên nổi tiếng.
Giờ cơm tối, Trần Y cùng Thẩm Tuyền và Thường Tuyết đến căng tin, trên đường đi gặp không ít ánh mắt, mà ánh mắt sáng nhất lại ở ngay bên cạnh Trần Y.
Thẩm Tuyền và Thường Tuyết.
Thẩm Tuyền nói: “Biết môn Sinh Học của cậu không tốt, nhưng không ngờ lại có thể không tốt đến mức rớt khỏi top.”
Thường Tuyết thì cười ha ha: “Không được, mình thật sự cười chết mất.

Cậu thật trâu bò, nếu điểm Sinh Học cao hơn một chút, cậu có thể lọt vào top hai mươi rồi.

Thầy Sinh Học của cậu đẹp trai như vậy, không phải tiết nào cậu cũng chăm chú ngắm nhìn thầy ấy đấy chứ.”
Trần Y đánh Thường Tuyết vài cái: “Đừng cười.”
Thường Tuyết ha ha trốn sang bên cạnh, không trách cô ấy cười, cô ấy và Thẩm Tuyền giữ hạng nhất nhì.

Ba người đánh nhau ầm ĩ vào căng tin, mà lúc này căng tin vô cùng náo nhiệt.

Văn Trạch Tân, Văn Trạch Lệ còn có Nhiếp Tư cách đó không xa đang ngồi trên băng ghế vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm.
Ba người các cô đến, ngồi phía đối diện.

Nhiếp Tư nhìn thấy Trần Y, nhất thời cũng cười ha ha, hơn nữa còn huých Văn Trạch Lệ vài cái.

Văn Trạch Lệ uống một ngụm coca, đẩy Nhiếp Tư ra.

Văn Trạch Tân cũng uống một ngụm coca, đôi mắt nhìn về phía Trần Y.

Cậu không mặc đồng phục học sinh, rất hấp dẫn người khác.

Trần Y đỏ mặt cầm khay lên, đi xếp hàng cùng Thẩm Tuyền và Thường Tuyết.
Khi lấy cơm, Trần Y nhìn thấy bên cạnh lại có nước đường đậu xanh.
Thời tiết nóng, trường học sợ học sinh bị say nắng, nên đều chuẩn bị sẵn món này.

Trần Y nhìn một hồi, thấy Thường Tuyết múc một chén, cô chần chờ một lúc, cầm lấy bát cũng múc một chén.
Thẩm Tuyền: “Không thoải mái thì đừng uống.”
Trần Y cười nói: “Không sao, đã mấy ngày rồi.”
Thường Tuyết: “Thời tiết nóng quá, không uống thì ăn cơm thế nào được.”
Vì thế ba người cứ lấy cơm như vậy rồi trở lại bàn ngồi xuống.

Thường Tuyết uống một ngụm lớn trước, vẻ mặt sảng khoái: “Canh đậu xanh thật sự là hàng cao cấp mùa hè.


Trần Y gật đầu phụ họa, múc một muỗng nhỏ uống từng ngụm, rất ngọt, thật sảng khoái, thật mát lạnh.

Uống xong một ngụm, cô cúi đầu bắt đầu ăn cơm.

Lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân, kèm theo đó là giọng của Nhiếp Tư cùng với tiếng cười của Văn Trạch Tân.

Ba nam sinh đều rất cao, lại còn đẹp trai, trông rất bắt mắt.
Họ đang đến đây.
Trần Y vừa nghe giọng nói của cậu, theo bản năng nắm chặt đũa.

Đang cắn đũa, bên cạnh xuất hiện một bóng dáng cao lớn, Trần Y quay đầu nhìn lại.

Ngón tay Văn Trạch Tân gõ lên bàn, nói: “Ăn xong thì về lớp sớm một chút.”
Trần Y ngậm cơm trong miệng: “Ồ, được.


Văn Trạch Tân đứng thẳng người, vài giây sau nói: “Có vẻ như canh đậu xanh không tệ, vừa rồi mình quên lấy.”
Trần Y sửng sốt, lại nhìn cậu.
Dáng vẻ mông lung của cô, Văn Trạch Tân cười, nói: “Mình uống nhé.”
Nói xong, không đợi Trần Y phản ứng, cậu bưng chén canh đậu xanh lên, uống một hơi hết sạch.

Uống xong cậu cầm chén tiện tay đặt vào trong thùng đựng đũa, lập tức xỏ tay vào trong túi quần, vỗ vỗ bả vai Nhiếp Tư, ba người nghênh ngang rời đi.

Nhiếp Tư khiếp sợ đến nỗi tròng mắt sắp rớt ra ngoài nhưng vẫn muốn quay đầu, Văn Trạch Tân ấn bả vai anh ta, không cho anh ta quay lại.
Ba bóng người cao lớn đi xuống cầu thang.
Mà bên này, Trần Y cúi đầu liếc mắt nhìn vị trí đặt canh đậu xanh, không còn nữa.

Thường Tuyết chửi tục một tiếng: “Không phải chứ, cậu ta bắt nạt người khác như vậy sao? Muốn uống canh đậu xanh mà còn không tự đi lấy? Lại uống của cậu làm gì?”
Thẩm Tuyền liếc mắt nhìn Trần Y một cái: “Bên kia hết canh đậu xanh rồi.”
Thường Tuyết nhìn theo, thật sự không còn nữa, cảm thấy cạn lời: “Hết rồi thì có thể uống của Trần Y sao? Trần Y, chẳng lẽ trong lớp cậu ta thường xuyên bắt nạt cậu như vậy ư?”
Trong miệng Trần Y còn mang theo vị ngọt của canh đậu xanh, cô muốn khóc nhưng lại cảm thấy không khóc nổi, nhưng cười cũng không cười nổi.

Cô cắn đũa nói: “Cậu ấy rất ít khi bắt nạt mình.”
“Nhưng tại sao cậu ấy lại uống canh đậu xanh của mình?”
Thường Tuyết: “Đúng đó, tại sao lại uống canh đậu xanh của cậu chứ.”
Thẩm Tuyền: “Vừa vặn, hai ngày nay cậu đến kì, uống ít một chút.”
Là lý do này, lúc Trần Y vừa uống rất có cảm giác tội lỗi, dù sao ngày đó cô cũng vì ham uống nên mới dẫn đến điểm thi Sinh Học như thế này.
Nhưng nước đường đến tận miệng đã không còn, quả thật buồn bực.
Cô vùi đầu vào ăn cơm.
Sau đó canh đậu xanh của Thường Tuyết không còn lạnh nữa, nên chia cho Trần Y một chút.

Cơm nước xong xuôi, ba người Trần Y, Thẩm Tuyền và Thường Tuyết xuống lầu.

Trần Y liếc mắt nhìn 7-11, hơi muốn vào, sau đó ngẫm lại để lần sau vậy, vì thế cô chia tay Thẩm Tuyền Thường Tuyết, đi về phía lớp 12.

Lúc cô lên lầu, trong lớp học đã sáng đèn.
Còn chưa đến giờ tự học, Văn Trạch Tân tựa vào bàn, chân dài chống lên mặt đất, cúi đầu chơi điện thoại di động.

Dương Phàm bên cạnh cũng chơi cùng, hai người đều đang chơi điện thoại di động, nghe thanh âm có vẻ như đang chơi game.
Trần Y bước vào.
Văn Trạch Tân ngẩng đầu nhìn, ánh đèn trong phòng học hắt lên mặt cậu, mặt mày tuấn lãng, bốn mắt nhìn nhau.

Tim Trần Y đập thình thịch, lập tức nhớ tới chén nước đường đậu xanh kia.

Cô mím môi, nhẹ nhàng hừ một tiếng, tay đút vào túi áo khoác đồng phục học sinh, đi về phía bàn rồi ngồi xuống.
Văn Trạch Tân liếc nhìn cô một cái, cười một tiếng.
Cậu lập tức thu lại ánh mắt, cúi đầu cùng Dương Phàm chơi xong ván game này.
Sau khi chơi xong ván, Văn Trạch Tân dùng chân dài kéo ghế lại rồi ngồi xuống, bỏ điện thoại xuống gầm bàn.

Dương Phàm cũng cất điện thoại di động của mình đi, liếc mắt nhìn bài thi Sinh Học trên mặt bàn Trần Y, cười rộ lên rồi rời đi.
Văn Trạch Tân mở bài thi Sinh Học và sách vở, kéo ghế di chuyển về phía Trần Y.

Khi lại gần, cậu nhìn thấy Trần Y bĩu môi, cúi đầu vẽ tới vẽ lui trên mặt bàn.

Văn Trạch Tân nhướn mày: “Ồ? Giận mình vì hôm nay uống nước đường đậu xanh của cậu à?”
Trần Y ngẩng đầu nhìn cậu: “Không phải cậu có coca sao, sao còn uống nước đường của mình.”
Văn Trạch Tân kéo bài thi dưới cánh tay cô: “Dạy thêm cho cậu, ngay cả một chén nước đường cũng không thể uống ư? Oden đáng giá hơn món này, cậu đã mời mình ăn không ít nhỉ?”
Trần Y vừa nghe, cũng có lý.
Cô ngồi thẳng người, cầm cây bút lên nói: “Học bù thế này có tác dụng gì không?”
Văn Trạch Tân lật bài thi của Trần Y, khuỷu tay đặt trên mặt bàn, chân dài đặt trên xà ngang trên ghế Trần Y, nhìn đề thi nói: “Vô ích thôi, cho nên từ hôm nay trở đi, cậu phải học thuộc lòng.


Mặt Trần Y lập tức suy sụp.
“Mình không thích học thuộc lòng.”
“Cậu chỉ là không thích học thuộc lòng Sinh Học, mình thấy cậu học Ngữ Văn không tệ, còn rất có cảm tình.” Văn Trạch Tân dùng bút nâng cằm cô lên, nhìn gương mặt suy sụp của cô.
Trần Y kinh hãi, chợt đập lên tay cậu.
Văn Trạch Tân cầm sách lên, đặt bài thi bên trong, nhìn cô nói: “Hiện tại, việc đầu tiên cậu phải làm là học thuộc bài thi.”
Trần Y vừa nghe: “Mình còn chưa nhớ đâu.”
Nói xong cô liền muốn cướp đề thi.
Văn Trạch Tân dời tay ra: “Cậu tiến bộ thất thường nghiêm trọng như vậy, đề thi này hẳn là lăn qua lăn lại trong đầu cậu như dao rồi.


“Nói thì nói như vậy, nhưng đến chiều mình mới thuộc đáp án chính xác.” Trần Y đứng lên cướp lại đề thi, lại xoay người muốn lấy bài thi của Văn Trạch Tân.

Văn Trạch Tân cũng cầm lấy bài thi của mình lên, nhét vào trong sách.

Trần Y nóng nảy, nhào tới cướp.
Văn Trạch Tân chân dài giẫm lên mặt đất, cơ thể ngửa ra sau.
Một giây sau, chân Trần Y bị kẹt ở mép ghế, không đứng vững, nhào vào lòng cậu, cánh tay vừa vặn treo ở hai bên cổ cậu.
Tay áo cô cũng ngắn, da thịt kề sát vào cổ cậu.
Cô ngây ngốc, cúi đầu nhìn vào mắt cậu.
Kèm theo động tác này, đuôi ngựa của cô rơi xuống cọ lên mặt cậu.

Mùi hương của thiếu nữ gần trong gang tấc, Văn Trạch Tân nhìn về phía môi cô vài giây.
Sau đó, bầu không khí như dừng lại, cả lớp trong khoảnh khắc đó tựa như chết lặng.
Văn Trạch Tân giơ tay kéo cánh tay cô xuống.
Khi đầu ngón tay cậu chạm vào làn da của Trần Y, Trần Y mới đột nhiên hoàn hồn, vội vàng lui về phía sau.

Sau đó chân nhỏ cô đụng vào ghế của mình, ngã ngồi xuống.
Văn Trạch Tân bối rối, lúc này cũng không biết nên nói cái gì.
Cậu vội vàng cầm bài thi ném vào lòng cô: “Cho cậu mười phút.”
Trần Y cúi đầu, cầm lấy bài thi, xoay người, mặt đỏ bừng bắt đầu nhìn, bắt đầu học thuộc.

Tuy nhiên cô nào có nhớ được, đầu óc đều loạn hết cả lên.
Văn Trạch Tân thì nhìn đề thi của Trần Y, lật qua lật lại xem, nhưng thật ra cũng không có gì để nhìn.

Cậu im lặng, chỉ cảm thấy trên cổ còn quấn lấy hai cánh tay kia, mềm nhũn không xương.
Cậu gãi cổ rồi đặt bài thi và sách trên bàn.
Những bạn học khác bắt đầu ồn ào, nhất là đám người Dương Phàm và Lão Dương.

Văn Trạch Tân giơ tay lên chỉ vào bọn họ, vừa mới chỉ tay qua, mọi người bắt đầu giữ trật tự.
“Chuyện nhỏ như vậy cũng đáng để ồn ào?” Văn Trạch Tân cười hỏi ngược lại.
Những bạn học kia ai nấy đều che miệng cười, nhưng quả thật cũng đều yên lặng hẳn đi.

Nhưng thỉnh thoảng vẫn có người nhìn về phía sau, nhìn Trần Y, nhìn Văn Trạch Tân.
Vẻ ngượng ngùng trên mặt Trần Y kéo dài đến mười phút cũng không giảm, cô rút bài thi đưa cho Văn Trạch Tân.

Văn Trạch Tân nhận bài thi, buông điện thoại xuống, nhìn cô: “Bắt đầu.”
Trần Y căn bản không dám nhìn cậu, cô cúi đầu, đọc đề thi một cách ngắc ngứ.
Có một số bạn học còn nhìn Văn Trạch Tân và Trần Y, ngược lại muốn nhìn xem vẻ mặt hiện tại của hai người này như thế nào.

Nhưng một người cúi đầu đọc thuộc đề thi, một người nghiêm túc nhìn đề thi, ngược lại cái gì cũng không nhìn ra.
Rốt cuộc cũng đọc thuộc xong, Trần Y ngẩng đầu nhìn Văn Trạch Tân một cái.
Đúng lúc Văn Trạch Tân cũng cầm bài thi ra, bốn mắt nhìn nhau.

Nhìn thấy đôi mắt mang ý cười kia của cậu, Trần Y theo phản xạ dời mắt đi, hỏi: “Có phải đọc sai rồi không?”
Văn Trạch Tân thu hồi tầm mắt, nhìn về phía đề thi, nói: “Sai tám câu hỏi, đề thi buổi chiều của cậu sửa vô ích rồi.


“Để mình giảng cho cậu.” Cậu đặt bài thi lên mặt bàn, cầm bút vẽ lên trên, phân tích cho Trần Y, để cô ghi nhớ nhanh nhất.

Trần Y cũng bất chấp ngại ngùng, tiến lại gần, chăm chú nhìn cậu phân tích, nhìn anh viết.

Đầu hai người rất gần nhau, hô hấp cũng rất gần.
Lúc này.
Điện thoại di động của Văn Trạch Tân vang lên.
Cậu lấy điện thoại di động ra, nghiêng đầu liếc mắt một cái.
Dương Phàm: [Các cậu sắp dán sát vào nhau rồi đấy.]
Lão Dương: [Cậu ngẩng đầu là có thể hôn cậu ấy đấy, cố lên.]
Văn Trạch Tân: [Các cậu không nên có suy nghĩ không trong sáng như vậy.]
Gửi xong, cậu bỏ điện thoại di động vào trong gầm bàn.

Cậu ngẩng đầu đang muốn nói chuyện, chỉ thấy cô đẩy bài thi đã cướp về phía cậu, cúi đầu đang chép lại đề vừa sai.
Buổi tối mà, không có thầy cô giám sát, áo khoác đồng phục của cô cũng nhét vào trong cặp sách, hiện tại chỉ mặc một chiếc áo thun màu vàng nhạt.

Cổ áo cô không lớn, nhưng trên xương quai xanh có đeo vòng cổ, vẫn là hình quả đào, có mấy vết sứt, càng khiến làn da trắng hơn.

Cô cắn đuôi bút, Văn Trạch Tân nhìn vài giây, trong đầu không khỏi lóe lên câu nói của Lão Dương.
Cậu ngẩng đầu lên là có thể hôn cậu ấy.
Cậu dời tầm mắt ra, thuận tiện rút cái bút bên miệng cô xuống: “Thế nào? “
Trần Y ngẩng đầu nhìn cậu nói: “Thử lại lần nữa?”
Văn Trạch Tân gật đầu, dịch ghế về phía sau, tựa vào bàn và nói: “Bắt đầu đi.”
Đã chép lại, lúc này Trần Y không bị ngắc ngứ nữa, đọc thuộc đề thi rất thuận lợi.

Văn Trạch Tân khép đề thi lại, nói: “Ổn rồi, nhưng tiếp theo cậu nhất định phải ôn thêm.

Bài thi 80 điểm, cho dù cậu thi kém hơn nữa thì cũng phải lấy đủ 50 điểm, dựa vào việc học thuộc có thể giải quyết một phần lớn vấn đề.”
Trần Y a một tiếng: “Mình sẽ không đâu.”
“Trước tiên ôn lại Vật Lý cho cậu một chút.” Văn Trạch Tân cũng không nương tay, rút đề thi Vật Lý ra, xem câu sai của cô.

Lớp tự học đã từng rất sung sướng, nhưng đêm nay vô cùng mệt mỏi.

Trần Y đeo cặp sách ôm đồng phục học sinh của Văn Trạch Tân, đi xuống cầu thang vẻ với mặt buồn bã.

Trần Khánh chờ cô ở cửa, vừa nhìn thấy cô đi ra, có chút lo lắng: “Làm sao vậy? Có phải không phát huy tốt trong kỳ thi hay không? Đợi lát nữa con về nhà, mẹ con hỏi thì con đừng trả lời, cứ để bố là được.”
Trần Y ngồi vào trong xe, ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc.

Cô nhìn Trần Khánh lên xe, hỏi: “Bố, sao trong xe lại có mùi nước hoa ạ?”
Trần Khánh haiz một tiếng, khởi động xe, nói: “Trần Ương đấy, không biết đi chơi cùng bạn học nào, trang điểm đậm không nói, cả người toàn mùi nước hoa, ngửi là thấy không thoải mái.”
Trần Y ồ một tiếng.
Trần Khánh vốn định hỏi lại thành tích, nhưng cơ hội ông có thể đến đón cô rất ít, suy nghĩ một chút thì quyết định không hỏi nữa, giữ lại chút hồi ức tốt đẹp vậy.
Về đến nhà.
Quả nhiên Liêu Tịch hỏi thành tích của Trần Y.
Sau khi Trần Y nói xếp hạng khối.
Liêu Tịch sửng sốt một chút.
Sao lại thụt lùi nhiều như vậy?
Trần Y mệt mỏi, cũng không muốn nói nhiều, lên lầu tắm rửa, sau đó tự tay giặt áo khoác của Văn Trạch Tân trong phòng tắm.

Nhưng cô không cẩn thận đổ quá nhiều nước giặt, toàn bộ áo khoác đều là bọt, cho nên lại tốn rất nhiều thời gian của Trần Y.

Chờ Trần Y bận rộn giặt xong đi ra thì đã hơn chín giờ.
Cô phơi quần áo, sau đó nằm trên giường, cầm điện thoại lên và lướt vào nhóm.
Trong nhóm Tuyết Thiến còn đang kéo phiếu cho Lam Thấm, không biết mệt mỏi, cũng không biết Lam Thấm mua chuộc Tuyết Thiến như thế nào.

Vấn đề là Tuyết Thiến kéo phiếu thì kéo phiếu, còn nhắc về cô khi nói chuyện với bạn học, nói về chuyện tự học tối nay. 
Tuyết Thiến: [Kẻ mình ghét nhất trên đời là kẻ giả tạo.]
Diệp Sinh: [Mình đoán cậu nói về cậu ta.]
Trưởng nhóm Tiếng Anh: [Ai? Ai giả tạo?]
Tuyết Thiến: [Người ngồi sau cậu đó.]
Trưởng nhóm Tiếng Anh: [Ý cậu là sao? Hôm nay tôi không tự học tối, đã xảy ra chuyện gì vậy?]
Diệp Sinh: [Cậu ấy cố tình ngã vào lòng lớp trưởng.]
Cả lớp lại im lặng trong nháy mắt.
Trần Y cắn răng.
Trần Y: [Ai cố ý? Tôi đâu có.]
Lão Dương: [Sao lại nhiều chuyện như vậy, rõ ràng chỉ là ngoài ý muốn.

Tuyết Thiến, cậu còn muốn nói cái gì?]
Tuyết Thiến: [Trần Y, cậu không thẹn với lương tâm à? Đừng làm hại lớp trưởng.]
Trần Y: [Tôi không hề.]
Dương Phàm: [Lớp trưởng cũng đâu nói gì, đến lượt các cậu lao vào bình luận à?]
[Tuyết Thiến bị cấm ngôn một tháng]
[Diệp Sinh bị cấm ngôn một tháng]
Văn Trạch Tân: [Tội phá hoại sự hòa đồng trong lớp tăng thêm một bậc, hai cậu không được tham gia chuyến du lịch mùa thu nữa, ở nhà suy ngẫm lại đi.].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui