Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê

Edit: Rabbit

“……” Trầm mặc, Nhan Nặc Ưu không muốn nói gì cả, cũng không phải vì ghét bỏ Tư Ngữ, mà là cô nhất thời căn bản không thể tiếp nhận nổi việc Tư Ngữ vì cô mà hi sinh tuổi trẻ của mình.

“…… Em đã biết, chị, em đi đây.” Nước mắt rốt cuộc không nhịn được nữa mạnh mẽ chảy xuống, cô biết cô đã đi trên một con đường không lối về, cô cũng chưa từng nghĩ tới phải đi về đâu, nếu không quen biết người chị này có lẽ cô sẽ chỉ là một người thấp kém. Từ ngày quen biết, chị ấy không những không chê xuất thân của cô , mà còn sẵn lòng nhận cô làm em gái, trân trọng chiếu cố cô như thế, cho nên cô không hối hận với những gì cô đã làm. Chỉ là nghĩ đến chị có thể ghét bỏ cô , lòng của cô không ngừng đau đớn, đau đến khó có thể thở.

“Tư Ngữ, chị không ghét bỏ em.” Phản ứng lại Nhan Nặc Ưu nhanh chóng bắt lấy tay Tần Tư Ngữ, trong mắt tràn đầy nước mắt, cô không ghét bỏ cô ấy, chỉ là cô hận chính mình tại sao yếu đuối như vậy, tại sao luôn làm cho những người bên cạnh mình phải chịu thương tổn, tại sao cô luôn có thể yên tâm thoải mái nhận sự chăm sóc tốt đẹp của người khác,.

“Chị…… Thật sự không ghét bỏ?” Những giọt nước mắt đang tuôn rơi hơi ngừng lại, một đôi mắt to xinh đẹp lộ ra trong màn sương mù, cố gắng ngừng thanh âm nức nở, Tần Tư Ngữ có chút sợ sệt hỏi lại.

“Tư Ngữ vì chị và Cẩn Hạ trả giá như thế, làm sao chị có thể trách em, làm sao có thể chứ?” Kìm nén đến mức sắp ngừng thở Nhan Nặc Ưu rốt cuộc nhịn không được bi thương trong lòng, bắt đầu khóc thành tiếng, đây là lần đầu tiên trong sáu năm qua, cho dù có khó khăn như thế nào cô cũng không khóc, không muốn kiêng nể gì nữa, cứ để cho mình òa khóc.


“Hồ ly tinh, giả bộ ở trong này khóc lóc để người khác đồng tình, tôi nói cho cô, nếu hôm nay mọi người đều ở đây, tôi cũng muốn nói hết cho mọi người chuyện cô dụ dỗ chồng tôi.” Không biết khi nào, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đã đi tới bên cạnh Nhan Nặc Ưu và Tần Tư Ngữ, ánh mắt khinh miệt liếc hai người.

“Chị là ai?” Cố gắng che chở Tần Tư Ngữ đang thương tâm, trong mắt Nhan Nặc Ưu tràn đầy đề phòng, trực giác nói cho cô, mọi chuyện không thể kết thúc trong ngày hôm nay.

“Không được phép vô lễ với mẹ và cô cháu như thế.” Cẩn Hạ lôi kéo em trai Cẩn Tây, trong mắt hai đứa trẻ tràn đầy kiên quyết nhìn người phụ nữ đó, giống như hai chiến sĩ nhỏ ở bên cạnh Nhan Nặc Ưu và Tần Tư Ngữ.

“Tiểu tạp chủng, tốt nhất bọn mày cút sang một bên, chuyện người lớn không đến lượt bọn mày xen vào.” Trong mắt cô ta lộ ra ánh mắt ác độc, ánh mắt kia Nhan Nặc Ưu để hết vào trong mắt, trong lòng cũng vô cùng tức giận. Nghĩ đến người phụ nữ này có thể xuống tay với hai con, Nhan Nặc Ưu quả thực sắp sợ tới mức ngừng thở, ở nơi này, cô không phải là mình trước kia, ở trong này, người phụ nữ này mới là người có quyền thế, còn cô chỉ là một người bình thường, hơn nữa còn nghèo hơn so với những người bình thường ấy, nếu người phụ nữ này thật sự lựa chọn xuống tay với con, cô làm thế nào chống cự, lấy gì để bảo vệ con đây.

“Lâm Ái Liên, tốt nhất cô đừng có gây chuyện ở đây, cô chỉ có thể xưng vương xưng bá ở đây , nếu thay đổi nơi khác, cô không là cái rắm gì cả.” Tần Tư Ngữ một phen lau đi nước mắt trên mặt, giống như một con thú bảo vệ Cẩn Hạ và Cẩn Tây phía sau mình, không cam lòng yếu thế trả lời.

“Ba — Tần Tư Ngữ cô cũng muốn làm rõ ràng phải không, nếu biết nơi này là địa bàn của tôi, cô cũng phải hiểu rằng không nên kiêu ngạo, nhất mã về nhất mã*, hiện tại tôi không ở nơi khác.” Người phụ nữ bị Tần Tư Ngữ gọi là Lâm Ái Liên trên mặt kiêu ngạo, hung ác tát Tần Tư Ngữ một cái, trong giọng nói tràn đầy tự tin nói.

*Ai giải thích giùm mình cụm này với nhé, tra baidu cũng không ra

Quả thật, Lâm Ái Liên nói không sai, nơi này thực sự là địa bàn của cô ta, Nhan Nặc Ưu đau lòng lại nóng vội xoa hai má Tần Tư Ngữ bị đánh, trong mắt tràn đầy nghiêm túc, sắc mặt nhanh chóng biến đổi, xoay người giọng nói tràn đầy sự tức giận nói với Lâm Ái Liên:“Lâm Ái Liên, cô thật quá đáng, tôi sẽ tìm cách kiện cô.”

“Ha, cô cũng thật ngây thơ, cho dù là tòa án căn bản cũng không quản được tôi, là do em gái tốt của cô dụ dỗ chồng tôi, lừa gạt tiền tài cũng đã lên đến con số hàng vạn, muốn tố cáo tôi, cũng phải xem là tôi tố cáo cô, hay là cô tố cáo tôi.” Nghe xong Nhan Nặc Ưu nói, Lâm Ái Liên chẳng hề để ý nhìn thoáng qua mấy người bên cạnh Nhan Nặc Ưu, cười đến rung cả người nói.


“Cái gì?” Ngạc nhiên nhìn Tần Tư Ngữ, mấy năm nay, Tần Tư Ngữ rốt cuộc làm thế nào mới giúp cho các con của cô không phải ăn đói mặc rách .

“Cô câm miệng, theo như hợp đồng, tôi không nợ các người cái gì.” Khi nghe thấy Lâm Ái Liên nói những lời này, Tần Tư Ngữ vẫn đang lặng yên bỗng kích động nói năng lộn xộn, hai mắt trừng đỏ nhìn Lâm Ái Liên, cô không phải là sợ mất mặt, mà là sợ chị gái thương tâm, càng sợ vì cô mà mọi người coi thường chị gái.

“Ha? Cô cũng cho rằng như vậy?” Lâm Ái Liên thông minh hỏi Nhan Nặc Ưu vẫn còn đang khiếp sợ, lại thật lâu không nhận được trả lời thuyết phục, hai mắt lập tức lại khinh thường, châm chọc nói:“Hay là, cô với em gái cô đều giống như nhau, căn bản là không cảm thấy bẽ mặt, mà hai con của cô cũng không biết là do người đàn ông nào sinh ra.”

“Cô thật quá đáng Lâm Ái Liên, chị của tôi không phải người như vậy.” Thân thể nhỏ gầy mảnh khảnh của Tần Tư Ngữ tức giận run run khi nghe Lâm Ái Liên nói như vậy, tùy tiện nói cô như thế nào cũng được, nhưng nếu xúc phạm đến chị của cô, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ.

“Như thế nào, cô còn muốn động thủ đánh người!” Cô ta không sợ Tần Tư Ngữ chút nào, ánh mắt càng ngày càng âm ngoan.

“Tôi đánh cô thì làm sao.” Thân thể Tần Tư Ngữ nho nhỏ không biết lấy đâu ra dũng khí, một cước đạp qua người Lâm Ái Liên, nhanh chóng đánh vào người Lâm Ái Liên, tuy cô không quyền không thế, nhưng cô vô cùng trân trọng những người thân của mình. Mà người phụ nữ này lại ở trước mặt hai cháu mình nói ra những lời thối tha như vậy, nếu có thể, cô thật sự muốn trực tiếp giết chết người phụ nữ này, sinh mệnh của cô thấp hèn, không đáng giá, nhưng cô cũng muốn kéo theo người phụ nữ này cùng xuống địa ngục, mặc kệ như thế nào, cô vẫn có lợi, cho nên cô không sợ hôm nay xảy ra chuyện gì.


“Tư Ngữ em làm gì, mau dừng tay.” Nhan Nặc Ưu hoảng sợ muốn tiến lên ngăn Tần Tư Ngữ, trường hợp thế này mà xảy ra xô xát, hậu quả không thể lường được, nhưng hai người phụ nữ cứ xông vào đánh nhau, Nhan Nặc Ưu không làm thế nào tới gần được.

Trong phòng nghỉ nhanh chóng trở nên rối loạn, cũng kéo theo rất nhiều thầy cô tiến vào.

“Hai người đừng đánh nữa, mau dừng tay lại!” Thầy hiệu trưởng hoảng hốt đi vào phòng nghỉ, kích động gọi mấy thầy cô tiến lên ngăn hai người phụ nữ.

“Tiện nhân, cô thật sự dám động thủ đối với tôi, được, tôi sẽ không để yên chuyện này, hôm nay không làm rõ chuyện này, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các người.” Khuôn mặt trắng nõn của Lâm Ái Liên bị cào xuất hiện vài vết máu, lớp trang điểm cũng bị loang ra, các trang sức đắt tiền cũng bị Tần Tư Ngữ làm rối loạn, xem ra lần này Tần Tư Ngữ thật sự hạ quyết tâm muốn đánh Lâm Ái Liên, cũng không muốn để cho cô ta một con đường sống.

“Tôi đánh cô thì làm sao? Cô có thể giết tôi sao?” Cho dù cô ta có thể giết cô, chỉ cần cô ta cùng chết, cô tuyệt đối không hối hận. Hai má xinh đẹp trắng nõn cũng có vài vết thương, khuôn mặt sưng đỏ, xem ra Lâm Ái Liên ra tay còn ác độc hơn Tần Tư Ngữ, cho nên Tần Tư Ngữ cũng bị thương nặng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận