Tận Kiếp Phù Du

Mấy hôm nay, Ngạn Ngạn hay nằm mộng. Thấy một thư sinh mặc áo bào gấm trắng dắt tay nàng đi dưới vạn dặm đào hoa, lại nhẹ nhàng đưa tay gỡ cánh đào vương trên mái tóc nàng. Ngạn Ngạn nghiêng đầu hỏi:
"Ngươi là ai?"
Hắn đáp:
"Ngạn Ngạn quên ta rồi ư? Không sao. Ta nhớ nàng là được rồi. Nàng cứ như bây giờ cũng tốt"
Tiểu Ngạn không đáp, nàng rút tay khỏi tay hắn. Thầm nghĩ, bàn tay kẻ này không ấm bằng sư thúc.
Giấc mơ này cứ lặp đi lặp lại, cuối cùng nàng cũng nhìn rõ mặt hắn tao nhã, tuấn tú, thanh thoát, cương nghị. Nàng không ngờ một khuôn mặt lại có thể dung hòa được cả bốn nét đó. Hắn đang ngồi họa nàng. Rất đẹp, chỉ là đôi mắt người trong tranh hơi lạnh. Hắn nói, hắn là nhân duyên, là tình kiếp của nàng. Hắn trò chuyện, chăm sóc nàng.
Ngạn Ngạn thấy cũng vui vì sư thúc mặt lạnh không bao giờ như thế.
Gần đây, Ngộ Tư đưa Ngộ Ngạn về Thiền Trúc tự. An an ổn ổn tiếp diễn cuộc sống nơi thôn dã.
Có lần nhớ chuyện cũ, Ngạn Ngạn hỏi:
“Sư thúc, người thật giỏi, mới đó đã phi thân được rồi. Biết bao giờ con mới bay được như vậy?”
Ngộ Tư liếc mắt nhìn nàng ý vị:
“Cũng không lâu. Với tốc độ tu luyện như rùa của con bây giờ , hẳn là dăm bảy trăm năm nữa là bay được thôi”
Ngạn Ngạn đau lòng mếu máo.
Thấm thoát cũng đã nửa năm, hôm nay chàng phát hiện Ngạn Ngạn ngủ ngày càng nhiều. Lúc ngủ còn không ngừng cười khẽ, có lẽ là gặp chuyện gì vui. Nhìn kĩ lại thấy trán nàng vết bớt hoa bỉ ngạn chuyển thành màu đen. Ngộ Tư sầm mặt, tức giận. Không ngờ hắn lại dám làm chuyện này với tiểu Ngạn.

Chàng lấy dao rạch một đường ở cổ tay, máu chảy ra từng giọt rơi xuống miệng Ngạn Ngạn. nàng vô thức đưa cái lưỡi nhỏ ra nhấm nháp, chép miệng khen ngon. Ngộ Tư tức đến hộc máu.
Tiểu Ngạn uống xong chìm vào ngủ say, không còn mộng mị.
Hoa Tư vừa cuốn băng, nhìn thấy môi nàng còn vương màu đỏ máu, cúi đàu áp môi mình lên, hôn nhẹ rồi khẽ cười:
“Đúng là ngon”
Chiều hoàng hôn trên Thiền Trúc tự đẹp nhưng tràn đầy thê lương. Ngạn Ngạn vẫn chưa tỉnh. Hôm nay, ngoài Trúc Lâm đình phía sau tự, ngoài Ngộ Tư còn có thêm một kẻ nữa. Hắn mặc bạch y, đứng chắp tay nhìn rừng trúc phía dưới, nhẹ giọng:
“Ngạn Ngạn chỉ là giúp Đế Quân độ mấy kiếp, mong ngài đừng có suy nghĩ khác”
Ngộ Tư ngồi trong đình pha trà, hương thơ phảng phất lan vào không khí, gió thổi qua, lại càng thơm. Chàng nhấp một nhụm, hỏi lại:
“Nam Hải Thủy Quân đến đây chỉ để nói mấy lời này”
“Khương Kính thật lòng yêu nàng ấy. Mong được Đế Quân tác hợp”
Ngộ Tư vẫn thong thả:
“Đó là chuyện của Thủy Quân. Ta chỉ khuyên ngài một câu… Trái tim Tiểu Ngạn là của nàng ấy, đừng cưỡng cầu những thứ không thuộc về mình”
Khương Kính lẩm bẩm:
“Đúng vậy! Trái tim nàng ấy … phải thuộc về ta” Nói xong đằng vân biến mất.

Ngộ Tư không nói gì, xoay lưng đi vào phòng Tiểu Ngạn xem nàng dậy chưa, nhưng lại không thấy nàng đâu. Ngộ Tư sa sầm mặt, triệu kiếm bay thẳng đến Nam Hải.
Từ trên nhìn xuống, Nam Hải bị quang mang tỏa ra ôm lấy, ánh sáng từ đáy biển xông thẳng lên trời. Ngộ Tư nhận thấy kết giới bên ngoài là một lớp tiên chướng dày đặc phá không nổi. Lại có dấu vết của Thần Nông Đỉnh luyện hóa. Không biết Khương Kính định làm gì?
Bên trongThần Nông Đỉnh, dưới đáy Nam Hải, Khương Kính nhìn thân thể Tiểu Ngạn đang lững lờ, hắn vuốt ve mặt nàng nỉ non:
“Ngạn Ngạn, khi xưa là ta sai, nhưng nếu ta không đi vào mộng của nàng có lẽ ta không biết cho dù trước kia hay là bây giờ nàng đều không yêu ta. Xua đi chút cô tịch trong vạn năm lẻ bóng ư? Ta không cần cái dựa dẫm đó. Ngạn Ngạn nàng không yêu ta, vậy tại sao lại vô thức chìm đắm trong tình yêu với Hoa tư. Nàng mộng mị những gì, ta nhìn thấy thật đau khổ biết bao. Nếu Ti Mệnh không để ta bước vào kiếp nạn ấy, nếu không gặp lại nàng có lẽ ta vẫn còn u mê. Nàng có biết trước khi bị Chu Tam giết, ta đã nhớ ra ta không phải Vũ Hàn, ta là Khương Kính. Ta nhớ nụ cười còn đẹp hơn vạn dặm đào hoa của nàng. Ta nhớ nàng mặc váy đỏ thẫm đứng nhảy múa trên rừng bỉ ngạn. Đừng trách ta làm vậy. Ngạn Ngạn ta yêu nàng biết bao”
Hắn rút từ trong hộp bạch ngọc ra một ngọn lửa xanh lam, lưỡi lửa liếm quanh thân thể Ngạn Ngạn một vòng, bắt đầu thiêu đốt.
Dưới đáy Ngân Hà, tiên thể của Thiên Ngạn nằm trong một quan tài bằng băng, bỗng trôi lơ lửng rồi bị hút đi.
Hoa Tư giận dữ, bay lên giữa trời, hai tay tụ ấn, vân vụ khắp nơi kéo đến ùn ùn, mây đen gió giật, sấm vang chớp giật. từ trên trời ba đạo thiên lôi xé trời xẻ đất đánh thẳng vào người Ngộ Tư. Lôi kiếp vừa qua, chín đạo lôi tính lại đến. Trời đất tối đen, nhật nguyệt cũng bị che khuất, gió tách sóng ra mà rít gào.
Chưa đến một khắc, mây đen tản đi, Mão Nhật Tinh Quân sợ sệt ló đầu ra nhìn, mặt biển lại yên tĩnh, dân chúng quỳ khắp nơi bái lạy.
Dưới kia, Khương Kính nhìn tiên thể Thiên Ngạn trôi đến, dang tay ôm chặt vào lòng. Cạnh đó, thân thể Ngạn Ngạn bị lửa thiêu cháy như lột đi lớp da bên ngoài, thịt bắt đầu tan ra, bị ngọn lửa khoét sâu. Ngạn Ngạn run rẩy, đau đến tận tâm can. Nàng nhớ sư thúc từng nói: “Ngạn Ngạn đừng khóc”.
Nhưng đau quá!
“Sư thúc, cứu con”
Thực sự rất đau.
Tiên thể Thiên Ngạn cũng run lên vì đau đớn, mi mắt nàng chớp liên hồi.

Chẳng mấy chốc, da thịt Ngạn Ngạn đã tan cháy hết, chỉ còn lại một trái tim bị ngọn lửa xanh bao bọc. Khương Kính hôn lên trán Thiên Ngạn:
“Ngạn Ngạn, sắp xong rồi, chỉ càn trái tim nàng được luyện hóa thì chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau”
Trái tim là nơi chưa đựng nguyên đan và nguyên thần. Nay nguyên thần trực tiếp bị nung đốt, linh hồn như bị xé ra rồi khâu lại, thống khổ, rên xiết như tra tấn từ mười tám tầng địa ngục đánh vào. Cả tiên thể Thiên Ngạn rung lên, nàng nhớ đến Vũ Tư, Chu tam, sư thúc, và cả tiểu Ngạn ngốc nghếch.
Đau đớn này, bao giờ mới dứt.
HoaTư chịu lôi kiếp xong đằng vân bay thẳng về Tích Bích thành. Chàng đứng trên núi Côn Lôn, mang dáng dấp vị Đế Quân cao cao tại thượng, tay phải giơ ra, cầm đỉnh Côn Lôn mà kéo lên.
Lục giới vẫn nghe truyền thuyết Hoa Tư Đế Quân tay cầm Nguyệt Ma kiếm tung hoành thiên hạ. Nhưng kể từ khi chàng lui về ở ẩn, kiếm Nguyệt Ma cũng biến mất.
Không ai ngờ, nó lại nằm ngay trong núi Côn Lôn. Chuôi kiểm là đỉnh núi cao vời vợi, lưỡi kiếm xuyên qua Côn Lôn cắm sâu vào lòng đất. Vỏ kiếm lại là ngọn núi sừng sững to lớn khai sinh từ thuở hồng hoang này. Thật đúng là phi thường.
Hoa Tư rút kiếm ra, lưỡi kiếm ngày ngày mài bởi đá núi, vẫn còn sắc bén như ngày nào.
Trên mặt biển Nam Hải, chàng cầm Nguyệt Ma, một kiếm chém ra, đập nát lớp tiên chướng bên ngoài.
Lại một kiếm, chém bay nắp đỉnh Thần Nông.
Hơi nóng từ trong đỉnh tràn ra ngoài. Nam Hải nước sôi sùng sục, lại lan ra cả tứ hải. Nhân giới hạn hán liên miên, đất đai khô cằn, đồng ruộng nứt toác.
Lao vào bên trong, Hoa Tư thấy Khương Kính đang ôm Thiên Ngạn nằm một bên. Trái tim nàng đang lơ lửng bị ngọn lửa nung cháy mất lớp tiên khí bên ngoài.
Nguyên thần đang bào mòn từ từ, bị xé ra rồi liền lại. Hoa Tư tức giận muốn nổ tung, sát khí bốc cao ngùn ngụt.
Thần Nông đỉnh là một trong thập đại thần khí khi xưa Hoa Tư cùng Bàn Cổ sáng tạo, dùng để trấn giữ thập phương. Không cần nói cũng biết sức mạnh ra sao.
Không ngờ Khương Kính lại mượn được từ tay Tây Vương mẫu. Lại càng không ngờ hắn lấy được Diệc Hỏa Chi Vương ở Ma Vực. Hỏa chi vương, đốt cháy hết thảy, thủy hỏa bất xâm. Thảo nào lại dám đặt dưới đáy Nam Hải mà khai đỉnh.
Chàng đưa tay nắm lấy ngọn lửa, để nó liếm lòng bàn tay mình rồi chạy thẳng vào kinh mạch, lại lấy nguyên đan ra cất trái tim Thiên Ngạn vào.

Khương Kính ngước mắt nhìn lên, hai mắt hắn đục ngầu, thấy trái tim Thiên Ngạn bị cướp đi, hắn rống giận buông Thiên Ngạn, rút Hiên Viên Kiếm lao thẳng vào Hoa Tư.
Trận chiến này kéo dài không lâu. Sau năm chiêu, Khương kính bị giết.
Hoa Tư run rẩy đưa tay ôm lấy Thiên Ngạn, bay về Tích Bích thành.
Nàng vẫn ngủ say, nguyên thần dập nát có thể liền nhưng linh hồn bị khuyết thiếu mãi không thể lành lặn. Diệc hỏa đã ăn mất một nửa linh hồn nàng, Thiên ngạn như một xác chết, bình yên mà xinh đẹp.
Tiên giới nghe tin thì cũng đã muộn. Nước Nam Hải sôi sùng sục suốt ba tháng. Lần đầu tiên thấy các vị Thủy quân lũ lượt chuyển thủy cung lên cạn cả năm trời, cũng bởi nước biển nóng quá, không cẩn thận bị luộc chín như chơi. Hạ giới hạn hán kéo dài đến năm năm. Đến Đông Hải Thủy Quân chuyên quản việc hô mưa gọi gió ở Nhân giới cũng bất lực bởi mưa đến đâu là bốc hơi đến đấy.
Thiên quân cũng không lên tiếng. Lần này là do Khương Kính gây họa cho cả lục giới, cho dù chết cũng không biết kêu ai. Mà lại bị Hoa tư giết,dù có kêu, cũng không dám.
Ti Mệnh khó hiếu, giở ti kiếp của Hoa Tư và Thiên Ngạn ra, nào ngờ lại thấy mệnh kiếp thứ ba bị huyết phù.
Huyết phù là một cấm thuật của Tiên giới. Khi xưa một vị tiên nga vì hận tình mà nhân lúc tiên quân kia đi đầu thai lịch kiếp, dùng máu mình nhỏ lên ti kiếp của hắn. Vậy là sau khi đầu thai, dù thay hình đổi dạng, nàng ta vẫn tìm được vị tiên quân ấy. Nhân lúc pháp lực của hắn không có, trực tiếp đánh cho hồn phi phách tán. Huyết phù còn giúp người hạ huyết đi vào cõi mộng, điều khiển tâm trí người trúng. Tiên giới biết chuyện mới cấm sử dụng phù ấn này.
Lão nhớ đến vết bớt hoa ngạn trên trán tiểu nữ hài mà mình và Diêm Vương một lần chạy ngang nhân giới nhìn thấy. Lúc đó cũng chỉ cho là bình thường, không ngờ lại là huyết phù. Nhưng kể cũng lạ, rõ ràng là mệnh của Hoa Tư, sao người trúng lại là Thiên Ngạn.
Hoa Tư ôm Thiên Ngạn suốt hai tháng ở Tích Bích, chàng mỉm cười nhìn nàng vẫn ngủ say:
“Ngạn Ngạn, ngủ cũng thật lâu quá”
Hôm qua, chàng ôm Thiên Ngạn bay về Bạch Hạc Trì. Đứng trước Thất Đoạn Kiều, chàng mỉm cười rồi bay thẳng vào trong. Tường vân ở ngoài không biết là không ngăn nổi? Hay là không phải ngăn.
Hoa Tư cúi xuống nhìn Thiên Ngạn nằm trong lòng:
“Ngạn Ngạn, dù sao trong người ta cũng mang giọt máu của nàng, gọi Bạch Hạc Trì là nhà hẳn cũng đúng đi”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận