Trong Vọng Hương Đài, hai đứa trẻ đang ngồi giúp Mạnh Bà múc canh.
Tiểu Năng phụng phịu:
" Caca, bao giờ mẫu thân và phụ thân mới trở về?"
Đứa bé gái mũm mĩm, tay vừa múc canh vừa nói. Hai búi tóc trên đầu nghiêng nghiêng.
Hoa Ngộ tay chống cằm, nằm trên lan can bao quanh Vọng Hương Đài, đáp lại:
"Hai người họ đang vui sướng quên đất trời rồi. Trở về gì chứ"
Chẳng là dạo này Hoa Tư và Thiên Ngạn buồn chán, mới lôi quyển Ti kiếp mà Ti mệnh tặng năm xưa ra, viết một hồi mười kiếp liền, kiếp nào cũng yêu thương da diết, rồi dắt tay nhau vui sướng đi đầu thai. Mấy chốc cũng qua bảy kiếp rồi.
Hoa Ngộ và Hoa Năng được gửi cho lão Diêm Vương trông nom. Nhưng lão còn bận chạy theo Tưởng Hân nối lại tình xưa, nên để hai đứa trẻ ở âm phủ thích làm gì thì làm. Thành ra giờ mới thấy Vọng Hương Đài xuất hiện thêm hai bóng dáng tròn như quả bóng đi tới đi lui.
Hoa Năng chu môi than dài:
" Chẳng lẽ phụ mẫu quên muội rồi?"
Hoa Ngộ miệng ngậm một nhánh đinh hương, hai mắt lóe sáng:
" Muội nói xem, nếu chúng ta cũng đầu thai, họ có vui sướng quá mà ngất không?"
Nói xong không đợi Năng Năng trả lời, bay thẳng về Bạch Hạc trì, lục tung cả cung viện mới xây lên. Cuối cùng cũng tìm được quyển ti kiếp kia.
Tiểu Ngộ giương miệng cười tươi, hai tay trắng nõn, mũm mĩm ôm lấy, đôi chân ngắn ngủn chạy qua văn án, mài mực bắt đầu viết.
Hoa Tư và Thiên Ngạn đầu thai đang hưởng kiếp thứ bảy.
Thiên Ngạn ngồi nhìn Hoa Tư nấu ăn, bỗng thấy buồn nôn bèn chạy ra ngoài. Dạo này nàng hay nôn khan, khẩu vị cũng có chút khác biệt.
Hoa Tư cũng thấy lạ, mới chạy theo, vuốt lưng đưa nàng miếng nước rồi cầm cổ tay Thiên Ngạn bắt mạch.
Một giây, hai giây…
Mây đen phủ đầy đầu. Biết ngay tên tiểu quỷ kia lại giở trò mà.
Hoa Ngộ viết xong, chạy xuống Minh Phủ, kéo Ngộ Năng bay vào giếng luân hồi, lòng hân hoan không thôi.
Hoa Tư dưới kia, miệng khẽ nhếch lên cười. Tiểu tử dám đấu với phụ thân ngươi sao. Nhóc con còn non lắm. Nhưng dù sao trên kia cũng buồn chán, coi như cho hai đứa nhỏ đi nhìn nhân thế một lát vậy.
Hơn tám tháng sau, Thiên Ngạn trở dạ sinh ra hai đứa bé gái. Một đôi tỉ muội vừa hé mắt đã xinh xắn, trắng trẻo y như ngọc nữ.
Tiểu Ngộ nhìn thấy ánh nắng mặt trời, cười khanh khách. Tiểu Năng bên kia thấy phụ thân cùng mẫu thân lại vui quá mà khóc oe oe.
Hoa Tư vuốt tóc Thiên Ngạn, hôn lên trán nàng. Tay phải bế tiểu Năng, tay trái ôm tiểu Ngộ, đưa tới trước mắt Thiên Ngạn lắc đầu:
"Nàng xem ta nói có đúng không. Dù chúng ta không cho đi, sớm muộn gì hai huynh muội chúng nó cũng tìm tới cửa"
Thiên Ngạn nở nụ cười, chứa đựng cả tình mẫu tử bao la.
Hoa Tư hôn nhẹ lên trán tiểu Năng, rồi quay sang nhìn đứa bé gái còn lại đang cười ranh mãnh, cất giọng cảm khái:
" Tiểu Ngộ bé nhỏ thật thông minh. Lần này mẫu thân con sinh được hai tỉ muội thật vất vả. Mai sau lớn lên gả cho phu quân rồi cũng không được quên phụ mẫu nghe chưa?"
Tiểu Ngộ Ngộ đang cười khanh khách quơ tay, bỗng khựng lại, mặt đần ra. Tỉ...tỉ..muội? Sao lại thế chứ?
Bắt đầu khóc, càng khóc càng lớn, khóc thấu cả thiên địa, bay qua Nhân giới, xông thẳng lên Cửu Trùng Thiên. Mấy vị Tiên quân trên kia mới ghé mắt nhìn xuống. Mấy tiên tử hay chơi cùng Hoa Ngộ trông thấy cũng cười nghiêng ngả.
Diêm Vương đang cuốn lấy Tưởng Hân, nghe được cũng bừng sáng:
" Thằng nhỏ này cũng thật tốt. Không quên nhắc nhở gia gia phải nhanh chóng tạo người. Cách này đúng là vừa thần tốc vừa hiệu quả"
Tiểu Ngộ Ngộ cứ thế lớn lên trên Nhân giới, xinh đẹp hơn hoa, nhưng chỉ cần mở miệng nói, lại phát ra giọng nam nhân khí khái bừng bừng khiến ai cũng tá hỏa hắn có phải nam tử cải trang đi ve vãn con gái nhà lành hay không? Nhưng nhìn mặt thế kia sao có thể là nam phẫn nữ được. Nghĩ tới nghĩ lui, các nàng đều chọn cách đè ngửa tiểu Ngộ đáng thương ra, cởi áo kiểm chứng. chỉ khi nhìn thấy bộ ngực sữ no đủ mới buông tay cảm thán ông trời thật trớ trêu, đúng là không cho ai toàn vẹn. Lại càng thương cảm cho thiếu nữ đang bị mình đè dưới thân.
Tiểu Ngộ nhà người ta dù gì cũng là trẻ nhỏ, cứ bị đè ra như thế cũng thấy thẹn thùng đỏ mặt lắm chứ! Thế nên về sau hễ cứ gặp mấy tỉ tỉ xinh đẹp là miệng ngậm chặt, muốn nói mà không nên lời.