“Thời gian như nước chảy, mê mải suốt đêm ngày”
Thiên Ngạn nằm trên Vọng Nguyệt Các, nở nụ cười thủ thỉ với hồng thạch. Hòn đá này tu luyện cũng thật nhanh, mới 500 năm mà đã tràn đầy tiên khí rồi.
Bỗng chốc, nàng phát hiện có kẻ đang bay vào Bạch Hạc Trì. Thiên Ngạn cau mày, không phải Khương Kính.
Dưới chân Ngạn nhai xuất hiện một nữ tử mặc bộ váy hồng thướt tha. Nàng ta liếc mắt nhìn rồi nhếch miệng cười lạnh, cất giọng hô lớn:
"Thủy Diệp công chúa, con gái Ma quân, đến bái phỏng Thiên Ngạn thượng thần"
Giọng nói mang một phần nũng nịu, hai phần ủy mị, ba phần giễu cợt, bốn phần khinh khi.
Thiên Ngạn vẫn nằm trên Vọng Nguyệt Các, lạnh lùng hỏi: “Không biết từ khi nào Công chúa của Ma tộc có thể tự tiện ra vào Bạch Hạc Trì thế?”
Thủy Diệp cười đáp: “Là Khương Kính đưa cho ta Phá chú, chàng nói thỉnh thoảng Diệp nhi có thể vào Bach Hạc Trì dạo xem. Hôm nay nhân ngày Tiên tộc cùng Ma tộc kết lại giao hảo, Phụ quân đưa Thủy Diệp lên Cửu Trùng Thiên, nhớ đến việc này nên muốn đến đây ngắm bỉ ngạn, nhân tiện bái phỏng Thiên Ngạn thượng thần”
“Khương Kính đưa ngươi?”
“Đúng vậy. Chàng cho ta cách đây 2 tháng trước. Thượng thần, ngài nói xem, ta và Khương Kính vừa gặp đã yêu, ân ái phu thê, thề nguyền sống chết, ngài nói đây có phải là duyên trời định không? Đến Phá chú của Bạch Hạc Trì quý giá như vậy chàng cũng tặng cho ta, ta thấy thật hạnh phúc"
Hồng thạch trong tay Thiên Ngạn đã lạnh ngắt, nàng đặt nó xuống bàn, bắt quyết triệu mây bay xuống chân Ngạn nhai. Nữ tử mặc hồng y, thân hình lả lướt ẩn hiện, mái tóc dài uyển chuyển dùng một nhành vân liễu búi lên, khuôn mặt mang theo nét quyến rũ phong tình.
Thiên Ngạn giương khóe môi cười đáp: “Công chúa và thái tử thiên tộc quả là có duyên kiếp. Nhưng Bạch Hạc Trì của ta không chứa nổi mối duyên này, để bản thượng thần tiễn công chúa” Nàng khẽ liếc, Phá chú trong tay Thủy Diệp nát thành vụn nhỏ bay đầy trời. Thủy Diệp cười nói: “Khỏi cần thượng thần phải tổn hao sức lực, so với Ma tộc, Bạch Hạc Trì cũng không có lớn, Thủy Diệp vẫn nhớ đường, chắc trên Cửu Trùng Thiên phụ quân và điện hạ đang ngóng đợi nên mạn phép cáo từ Thiên Ngạn thượng thần”. Thủy Diệp giơ tay triệu hồi một con Hỏa Mị Cơ, cưỡi trên lưng nó rời đi.
Thiên Ngạn nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào da thịt. Trước mắt như mờ mịt, từng đóa bỉ ngạn trở nên nhạt nhòa, mất đi vẻ rực rỡ vốn có. Bắt quyết một đóa tường vân, nàng bay thẳng đến Vĩnh Tâm Điện của Khương Kính.
Hắn đang ngồi vẽ tranh. Thủy Diệp không có ở đây. Nghe nói Ma tộc và Thiên tộc mỗi bên lùi một bước, chắp tay làm hòa. Lần này hẳn là Thủy Kình Thiên đưa Thủy Diệp lên đây gặp Thiên quân. Thấy Thiên Ngạn đến, Khương Kính giật mình, rồi nở nụ cười, bước đến nắm tay nàng: “Thiên Ngạn, nàng đến tìm ta sao? Dạo này vì giải quyết chuyện với Ma tộc nên ta không đến Vọng Nguyệt Các được. Thật xin lỗi nàng”
Thiên Ngạn run giọng hỏi: “Phá chú của chàng đâu?”
Khương Kính nghi hoặc, quay lại văn án, lấy một hộp gỗ mở ra, nét mặt bỗng tối sầm. Rõ ràng hắn đã cất ở đây. Ban nãy còn đem cho Diệp Nhi xem một chút. Lẽ nào nàng ấy lấy đi rồi. Thật hỏng bét!
Thiên Ngạn không mặn không nhạt nói: “Không cần tìm nữa. Thủy Diệp công chúa vừa mang tới trả cho ta rồi. Thái tử nói xem, Phá chú của ta đều là nhỏ máu nhận chủ. Nếu điện hạ và nàng ta không có quan hệ ân ái, thì dù có cầm Phá chú, liệu Thủy Diệp công chúa có đặt được nửa bước chân vào Bạch Hạc Trì hay không?”
Khương Kính khẽ mấp máy: “Thiên Ngạn, nàng quá lạnh lùng, lại luôn tự ngăn cách bản thân, khiến ta thấy không giống tình yêu. Thủy Diệp nàng ấy biết cách yêu chiều, biết khiến nam nhân cưng nựng, nâng niu như món đồ trân quý. Ta thực không khống chế nổi mà trao trái tim cho nàng ấy. Chuyện của chúng ta, coi như là đoạn nhân duyên ngắn ngủi mà người trần mắt thịt vẫn từng trải qua rồi lại quên đi thôi”
Thiên Ngạn cảm thấy lồng ngực mình như rách ra. Haha, hắn nói nàng lạnh lùng, xa cách. Hắn dạy nàng phải lẳng lơ, quyến rũ. Hắn cùng nàng nắm tay hai trăm năm, để rồi trao trái tim cho nàng ta trong vòng hai tháng.
Là tại nàng không thấu phong trần hay tại hắn tham mới ruồng cũ?
Là tại nàng ngu dại hay tại hắn phong lưu?
Thiên Ngạn ơi Thiên Ngạn, uổng cho ngươi được lục giới tôn xưng hai chữ thượng thần vậy mà đến một chữ Tình cũng thấu không xong.
“Bản thượng thần mòn mỏi mong chờ mối lương duyên giữa thái tử Tiên tộc cùng công chúa Ma Tộc trong nay mai”
Nàng quay lưng, nước mắt lặng lẽ rơi. Thiên Ngạn ngước mắt lên. Tất cả chỉ như một giấc mộng, tỉnh dậy rồi sao lại đau như thế chứ?
Hôm ấy, Nàng không nhớ mình đã đi đâu? Đã uống bao nhiêu? Nàng chỉ nhớ gặp phải lão Diêm Vương. Lão buồn bực kêu nàng uống hết rượu của lão. Lại lải nhải rằng làm thần tiên cũng thật khổ. Lão bảo nàng hay là tìm đôi gian tình kia, chém chúng thành quỷ hồn, lão sẽ không cho nó siêu sinh. Thiên Ngạn bảo lão cũng thật biết cách vui đùa.
Hôm sau, tỉnh dậy, nàng thấy mình nằm bên cạnh Dao Trì. Linh Liên hoa đang mùa nở rộ, tỏa ra linh khí thơm ngát.
Đầu óc như quay một vòng, từng chuyện, từng chuyện lại hiện ra. Thiên Ngạn cười khổ. Tự nhủ chẳng qua cũng chỉ là 1 đoạn tình duyên ngắn ngủi mà thôi.
Lại nhớ dáng vẻ đầy thỏa mãn của Thủy Diệp khi nàng ta rời đi. Lại nhớ... Khoan đã, nếu không có Phá chú, vào không được, ra cũng không được. Nàng từng cho Khương Kính hai lá, vì năm đó lúc Nguyệt lão năn nỉ nhờ làm Phá chú hóa giải nạn kiếp cho Kim Thiền Tử, nàng còn thừa hai lá, cả hai đều là nhận máu chủ của Khương Kính. Cũng vì đây là Phá chú làm cho Nguyệt lão nên mới để máu huyết tương liên.
Khi Khương Kính tìm thì không còn lá nào, hẳn là Thủy Diệp đã lấy cả hai.
Thiên Ngạn lập tức bay về Bạch Hạc Trì. Nếu nàng ta dám quay lại làm chuyện hay ho gì, thì cũng đừng trách nàng không nể mặt Ma tộc.
Vừa bước qua Thất Đoạn Kiều, Thiên Ngạn đã thấy rừng bỉ ngạn hoa đang từ từ thất sắc. Cánh hoa rực rỡ bỗng chốc ảm đạm, khô quằn. Thiên Ngạn là thần tái sinh, hoa nàng trồng, trừ khi nàng chết mới bị tàn phai. Làm cho nó ảm đạm như thế, cũng chỉ có dùng ma hồn, hút hết huyết sắc của hoa. Nàng ta bỏ vốn cũng thật lớn. Còn dám dùng cả ma khí đem ma hồn lên đây. Không để ý trước mắt, Thiên Ngạn bay thật nhanh lên Vọng Nguyệt Các.
Hồng thạch nàng để lại đã biến mất. Thiên Ngạn gằn giọng cười vang: “Thủy Diệp, cô cũng thật biết cách chọc bản thượng thần đấy”
Từ ngày tiên nga bên Cửu Trùng Thiên học nàng đeo một dải ngọc bội bên hông, cả Tiên Giới đều biết Thiên Ngạn Thượng thần ở Ngạn nhai có một viên hồng thạch rất đẹp, nâng niu như trân bảo, lúc nào cũng mang theo bên người, lại dùng máu huyết nuôi dưỡng giúp nó tu thành tiên thân.
Nàng ta là vô tình hay hữu ý muốn lấy đi viên hồng thạch này đây?