Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi

Edit: phuong_bchii

________________

Phiên ngoại 3

Giang Thự không biết thời gian cụ thể của bộ phim đó, vì vậy cô cố ý dành cả ngày chờ Quý Liên Tinh hẹn cô.

Bảy giờ tối, bên kia rốt cuộc cũng gọi điện thoại tới.

Nhìn tên trên màn hình hiển thị, Giang Thự cố ý dừng lại một chút, không có lập tức nghe điện thoại, đại khái qua ba bốn giây, cô ấn xuống nghe máy.

"Đàn chị, chị tan ca chưa?"

"Hôm nay tôi không đi làm."

"Hả? Chị không đi làm!" Cách điện thoại cũng có thể nghe được cảm xúc trong giọng nói của Quý Liên Tinh, giống như là không hẹn Giang Thự trước rất đáng tiếc, "Là em quên mất! Hôm nay thứ bảy, sớm biết vậy đã hẹn chị sớm một chút rồi."

"Thật ra là có." Nhưng tôi xin nghỉ. Giang Thự không nói tiếp, mà đổi thành: "Phim mấy giờ chiếu?"

"Nửa tiếng nữa, bây giờ chị có nhà không? Em tới đón chị."

Cách điện thoại, Giang Thự nghe được tiếng còi xe, có lẽ nàng đang lái xe.

"Gửi địa chỉ rạp chiếu phim cho tôi đi, tôi tự qua đó." Cô do dự một chút, còn nói: "Lúc lái xe đừng gọi điện thoại."

Mặc dù giọng nói của cô không có gì nhấp nhô, luôn làm cho người ta có ảo giác người nói chuyện không có cảm xúc gì, nhưng Quý Liên Tinh biết, Giang Thự đây là đang quan tâm nàng.

"Biết rồi đàn chị, chị trực tiếp xuống lầu, ở dưới lầu chờ em, em cúp trước đây ~"

Tút tút tút.

Nàng đã cúp điện thoại, di động vẫn dán trên tai Giang Thự, hình như vẫn còn giữ nhiệt độ của Quý Liên Tinh.

Một lát sau, cô mới buông điện thoại di động, đi vào phòng tắm, đến trước bồn rửa mặt mới dừng bước lại, nơi đó có một cái gương, xuyên thấu qua gương Giang Thự có thể nhìn thấy chính mình.

Mái tóc màu đen phủ lên vai, đã một thời gian không cắt tóc, mấy chỗ tóc con rơi trên trán, cô giơ tay giữ tóc lại, lại nhìn vào mắt mình, trong con ngươi màu nâu đậm lộ ra ánh sáng lãnh đạm, nhìn chằm chằm mình lâu vậy mà cũng cảm thấy xa lạ.

Giang Thự mở vòi nước, vốc một nắm nước phất lên mặt, nước lạnh chạm qua da thịt, cảm thấy nôn nóng trên mặt biến mất rất nhiều.


Rõ ràng còn chưa gặp mặt, trái tim đã bắt đầu đập nhanh, loại cảm giác này đối với Giang Thự mà nói là cảm giác rất xa lạ.

Ở nhà vài phút, tâm tình bình phục cô mới ra cửa.

Hành lang Tống gia tam viện rất tối, đèn hành lang nơi này quanh năm không tu sửa, cho nên lúc xuống lầu đều rất tối.

Mỗi lần Giang Thự xuống lầu vào buổi tối đều bước nhanh hơn, bởi vì cô hơi sợ bóng tối, đợi ở nơi quá tối sẽ hoảng hốt.

Sau khi xuống lầu, Giang Thự đoán Quý Liên Tinh chắc vẫn chưa tới, kết quả ở trong sân nhìn thấy một bóng lưng mảnh mai.

Nàng đưa lưng về phía Giang Thự, một tay đút vào trong túi, thong thả bước đi dưới một mảng lá rụng lớn.

Nhanh vậy đã đến rồi? Giang Thự bước nhanh về phía nàng.

Quý Liên Tinh vừa vặn quay đầu, trong nháy mắt nhìn thấy Giang Thự nở nụ cười.

Nụ cười của nàng rất có sức cuốn hút, chỉ là nhìn thoáng qua, Giang Thự cảm thấy tâm tình mình cũng trở nên tốt hơn.

Ánh mắt Quý Liên Tinh dừng trên người Giang Thự, hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng có thiết kế thắt lưng, phối với một đôi giày đế nông, rõ ràng không trang sức gì, cả người thuần khiết, lại làm cho người ta có một loại cảm giác rất dễ chịu.

"Đàn chị, chị đẹp quá ~" Quý Liên Tinh không hề keo kiệt lời khen ngợi của mình.

Đối mặt với lời khen ngợi của nàng, Giang Thự có chút mất tự nhiên.

Nghe qua không ít lời khen, nhưng đến từ người mình thích hình như vẫn có chút không giống.

"Ừm, em cũng đẹp lắm."

Quý Liên Tinh so với cô mà nói thiên về thể thao một chút, có lẽ là nguyên nhân còn đang học đại học, ăn mặc thiên về thoải mái, có vẻ rất có sức sống.

Hai người cũng không lề mề, lên xe đi tới quảng trường trung tâm.

Bên trong xe, Giang Thự còn đang rối rắm một vấn đề, rốt cuộc cô làm sao đưa tiền vé xem phim cho Quý Liên Tinh đây? Hay là trả lại theo cách khác?

Cứ nghĩ như vậy, lái xe mười phút cuối cùng đã đến quảng trường, sau khi xuống xe Giang Thự quyết định đi mua trà sữa.

Chỉ dựa vào trực giác, cô đã cảm thấy Quý Liên Tinh chắc chắn sẽ không nhận bao lì xì, cho nên vẫn nên mua trà sữa tốt hơn.


8 giờ rưỡi tối, phim chính thức mở màn, hai người tranh thủ thời gian vào rạp. Bộ phim này rất hot, lúc đến cơ bản không còn chỗ ngồi, hai người khom lưng đi tìm vị trí, cuối cùng dừng lại ở chỗ ngồi chính giữa.

Khi Giang Thự thực sự ngồi xuống, cô mới nhận ra đó là một điều thú vị như thế nào.

Xem phim, còn là người mình thầm mến, nếu người này không phải Quý Liên Tinh, cô trăm phần trăm sẽ không đến chỗ hẹn.

Mấy phút trước khi bộ phim mở màn, ánh đèn tắt, trước mắt là một vệt đen, ngoại trừ chỗ trên màn ảnh thì không nhìn thấy gì cả.

Bóng tối càng có thể câu ra dục vọng nguyên thủy nhất của con người, đặc biệt là đối với người như Giang Thự.

Có những thứ cố ý che giấu quá sâu, ngược lại càng khó ức chế.

Cô căn bản không có ý định xem phim, lực chú ý hoàn toàn không ở trên màn hình, mà là người bên cạnh.

Không dám nhìn nàng, chỉ dựa vào một loại cảm giác, ví dụ như thông qua bắt được mùi để cảm nhận sự tồn tại của đối phương.

Cô có thể ngửi được mùi trên người Quý Liên Tinh, là một loại vị cam xanh nhàn nhạt, có lẽ là đến từ tóc của nàng, có thể là cổ tay, cũng có thể là bất cứ nơi nào khác.

Mùi hương này chậm rãi bay vào trong cổ họng cô, lại ngâm vào trong lồng ngực, Giang Thự mê muội loại mùi này, thế cho nên cảm thấy cả trái tim đều mềm mại.

Cô không nhịn được, liếc mắt nhìn Quý Liên Tinh một cái, kết quả ánh mắt hai người thật khéo đụng nhau.

Trái tim Giang Thự đập mạnh một cái, chẳng lẽ Quý Liên Tinh vẫn luôn nhìn cô? Hay chỉ là trùng hợp?

Quý Liên Tinh nở nụ cười với cô. Giang Thự quay mặt đi, hai má nóng lên, không hiểu hàm nghĩa trong nụ cười này.

Cô chỉ có thể ép buộc mình xem phim, đây là một bộ phim tình cảm, lúc đầu Giang Thự thất thần không xem vào, sau đó cũng dần bước vào cảnh đẹp, cảm thấy nội dung thật sự rất tốt.

Hóa ra phim khoa học viễn tưởng cũng có thể lãng mạn.

Xem thấy một nửa, toàn bộ bộ phim là tiếng cười và thỉnh thoảng có thể nghe thấy một vài âm thanh phát ra khi nhai bỏng ngô.

Giang Thự cũng cảm thấy có chút khát nước, thuận tay cầm lấy trà sữa bên cạnh, nhấp một ngụm, sau đó phát hiện khẩu vị cùng vừa rồi không giống nhau, sửng sốt một chút, ý thức được cái gì đó.

!!!!!


Cô uống nhầm rồi!!! Uống thành ly kia của Quý Liên Tinh.

Người bên cạnh nhìn cô, phát hiện việc này, ngược lại không câu nệ gì, ngược lại cười nói: "Ngon không?"

"Ừ, hình như tôi uống nhầm rồi." Giang Thự lập tức buông trà sữa xuống cố gắng trấn định, cũng may rạp chiếu phim tối đen, không ai có thể nhìn thấy khuôn mặt đã đỏ bừng của cô.

"Không sao, đều là con gái mà, uống nhầm cũng có sao đâu." Vì thế Quý Liên Tinh lại cầm lấy ly trà sữa kia, gần như không có chút do dự hút một ngụm, Giang Thự nhìn lập tức quay đầu đi chỗ khác, trên mặt nóng nảy lại sâu một tầng.

Đây là hôn gián tiếp phải không?

Tiểu Quý không để ý chuyện này sao?

Bởi vì nửa bộ phim sau khúc nhạc đệm nhỏ này cũng xem đến thất thần, đến sau khi kết thúc, Giang Thự còn có chút mơ hồ, cả bộ phim tần suất cô nhìn Quý Liên Tinh hình như nhiều hơn một chút.

Cũng không biết Quý Liên Tinh thấy thế nào.

Sự thật là Quý Liên Tinh cũng không có xem vào, xem phim cùng người có hảo cảm, thật ra chính là tiêu tiền hai người ngồi, nếu thật sự nói trăm phần trăm không nhập tâm vào trong đó, thật ra không có khả năng.

Đã đến giờ tan cuộc, đèn rạp chiếu phim một lần nữa sáng lên, Quý Liên Tinh phát hiện mặt Giang Thự hình như hơi đỏ, cũng không biết có phải do ánh đèn hay không.

"Cũng rất hay (đẹp)."

"Ừ." Giang Thự hơi chột dạ, cô chỉ xem một phần, thật hy vọng Quý Liên Tinh không thảo luận nội dung bộ phim với cô.

"Lát nữa đàn chị có sắp xếp gì không?"

Cũng may, không có tiếp tục hỏi vấn đề điện ảnh, xem ra đối phương không có ý định muốn nói cái này.

"Lát nữa tôi không có việc gì."

"Có muốn đến ký túc xá của em chơi một lút không?" Quý Liên Tinh chủ động đưa ra lời mời, là bởi vì gần đây cô hai của nàng ở châu Úc gửi cho nàng rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng số lượng thật sự quá nhiều, một mình nàng ăn không hết, gọi Giang Thự đến chỉ đơn thuần muốn chia sẻ mà thôi.

Người nói vô tâm, người nghe cố ý.

Lời này đến tai Giang Thự rõ ràng thay đổi ý nghĩa, đối với cô mà nói, hình như còn chưa quen Quý Liên Tinh đến mức có thể đến ký túc xá của nàng, tuy rằng...... Mặc dù cô rất muốn đi.

"Không quấy rầy đến bạn cùng phòng của em chứ?"

"Không đâu, em một mình ở ký túc xá giáo viên, phòng của cô em, sẽ không quấy rầy đâu ~"

"A a, một mình." Giang Thự rục rịch, cũng không muốn biểu hiện quá rõ ràng, như vậy liền đồng ý đối phương liệu có cảm thấy rất kỳ lạ hay không?"

Hình như cô luôn như vậy, mặc kệ làm gì cũng đã quen với một "chu kỳ giữ lại", không lập tức trả lời, mặc kệ là đồng ý hay là từ chối.

"Nếu chị bận thì cũng không sao, dù sao hôm nay chị đi xem phim với em, em đã rất vui rồi......"


"Thật ra lát nữa tôi cũng không có việc gì."

Quý Liên Tinh nhíu mày, có loại cảm giác lần nữa trúng độc.

Cô lại không từ chối lần thứ hai? Đây thật sự là nữ thần lạnh lùng hẹn trăm lần từ chối trăm lần trong miệng người khác sao?

"Được! Không có việc gì thì đến ký túc xá của em chơi đi!"

"Tôi phải cân nhắc thêm một chút."

"Đừng cân nhắc nữa." Quý Liên Tinh kéo cánh tay Giang Thự, cười nói: "Đi theo em! Thả lỏng một chút! nhà em có rất nhiều đồ ăn ngon!"

Giang Thự bị nắm tay cả người cứng ngắc, trong nháy mắt vừa rồi gần như không khắc chế được cảm xúc của mình cũng nhanh kêu lên.

Nhịn quá lợi hại, thế cho nên hai má đã tràn ra màu hồng nhạt.

"A, đàn chị, chị thật sự rất dễ đỏ mặt đó......"

Nàng vừa nói như vậy, mặt Giang Thự càng đỏ hơn.

"Thật ra thì đàn chị rất đáng yêu, căn bản không lạnh lùng như người khác nói."

"Người khác?" Giang Thự không hiểu ý.

"Chính là những người trong trường đó ~ có thể chị không biết, thật ra chị rất được hoan nghênh đó nha, nhưng mọi người đều cảm thấy chị quá lạnh lùng không dám tới gần chị, nghe nói lần trước người khác tặng hoa cho chị chị còn trực tiếp ném đi?"

Giang Thự: "......"

Giải thích hay không giải thích? Giải thích đi.

"Lần ném hoa đó, là chàng trai kia quá phiền. Hắn đã dây dưa với tôi rất lâu."

"Em biết ngay đàn chị không phải là người lạnh lùng như trong miệng bọn họ." Quý Liên Tinh kéo tay cô, lực đạo nặng hơn một chút, nàng nhìn Giang Thự, trong mắt chứa đầy ánh sáng vui mừng, "Cũng không biết tại sao, chỉ là rất thích chị thôi ~"

"A, em đừng nói như vậy, tôi sẽ xấu hổ." Giang Thự lần này là thật sự ngượng ngùng, cô vẫn chưa quen với kiểu bày tỏ tình cảm trực tiếp này.

Thấy bộ dạng này của cô, nụ cười Quý Liên Tinh càng đậm.

"Đàn chị thật sự là người đáng yêu nhất mà em từng gặp."

"Đặc biệt là khi đỏ mặt."

"Ví dụ như bây giờ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận