Tân Lang Biến Tân Nương

Người trong quán bar ngày một nhiều, khoảng lúc hơn 11h cơ hồ đã không còn chỗ trống nào nữa.

Ny Đế Á nhảy hết điệu múa, Cát Ân lên sân khấu. Làm cho Bối Hiểu Ninh phải giật mình chính là, Cát Ân vậy mà cũng múa bụng. Mặc dù Bối Hiểu Ninh không biết nhưng hắn cũng có thể nhìn ra vũ đạo của Cát Ân và Ny Đế Á khác nhau rất nhiều. Vũ đạo của Cát Ân càng thêm ưu nhã, nội liễm, sức lực sung mãn, động tác lúc vươn rộng ra, khi thu hẹp lại, tựa hồ biến đổi càng uyển chuyển càng tăng thêm cảm giác mỹ cảm cho cơ thể.

Cát Ân hóa trang lên mắt làm đôi mắt vốn to lại tràn ngập mị lực thoạt nhìn thêm mê hoặc lòng người. Cát Ân khiêu vũ cứ một vòng lại một vòng liếc mắt xuống dưới sân khấu, ngẫu nhiên liếc đến Bối Hiểu Ninh vài lần, làm cho hắn hết hồn khiếp vía: này này này… đây là chỗ nào chứ hả?! Tôi chưa muốn bị yêu tinh đầu độc đâu!

Bối Hiểu Ninh chuyển tầm mắt sang nơi khác, liếc thấy Lăng Tiếu đang mang theo một bình rượu đứng lại trong một góc chăm chú nhìn. Hai tròng mắt y dán chặt lên trên sân khấu, hoàn toàn không có chú ý tới Bối Hiểu Ninh đang nhìn y. Bối Hiểu Ninh trong lòng cười lạnh một tiếng: hừ! Anh khá lắm Lăng Tiếu! Không cho tôi tiếp xúc với Cát Ân, chính mình thì lại tâm hoa nộ phóng!

Cát Ân nhảy xong một khúc, cô gái vừa mới nói chuyện với Bối Hiểu Ninh lúc nãy lập tức ôm một bó hoa to đùng vọt lên.

Bối Hiểu Ninh ngồi mãi bắt đầu thấy mệt, đi đến bên cạnh chỗ Lăng Tiếu.

“Lần đầu tiên anh xem Cát Ân nhảy a?”

“Không phải, xem nhiều lần rồi. Mỗi lần cũng đều kinh tâm động phách(*) a!”

(*) kinh tâm dộng phách: rung động lòng người.

“Kiểu nhảy của Cát Ân không giống lắm với Ny Đế Á.”

“Ừ, hắn nhảy điệu vũ bụng của Ai Cập, còn Ny Đế Á nhảy theo phong cách Thổ Nhĩ Kỳ.”

“Có cố gắng nghiên cứu nha.”

“Cát Ân nói cho tôi đấy chứ.”

“Nga.” Bối Hiểu Ninh gật đầu, “Aiz? Anh hôm nay thế nào mà không thấy chơi bài a?”

“Làm sao mà ngày nào cũng chơi được. Hơn nữa Uy Tử bọn họ cũng không ở đây, không ai chơi cùng tôi.”

“Tôi muốn chơi với anh.”

“Được lắm!”


Bối Hiểu Ninh đem toàn bộ tiền lương vừa mới lĩnh thua sạch. (=.=|||)

Bọn họ rời quán bar khi đã gần 3h sáng. Lăng Tiếu lái xe, Bối Hiểu Ninh ngồi cạnh ghế lái, trong tay ôm hoa.

“Anh làm gì mà thế nào cũng phải liều chết xin cho bằng được hoa của người ta hả?”

“Ai liều chết xin cho bằng được đâu, Cát Ân vốn là muốn để hoa lại quán bar. Hơn nữa, tôi chính là thích nhìn bộ dáng em cầm hoa nha.”

“Thế sao anh không tự đi mua mà tặng tôi?” Vừa nói xong Bối Hiểu Ninh lập tức hối hận, bất quá muộn rồi~.

Kétttttttttt▬▬Lăng Tiếu một cước phanh lại, y quay đầu cười nhìn Bối Hiểu Ninh, “Em muốn tôi mua hoa tặng em?”

Mặt Bối Hiểu Ninh đỏ bừng, “Không phải, không có, không phải cái ý đó. Tôi…. Anh ngàn vạn lần đừng có mà tặng a! Hai thằng đàn ông mà tặng hoa cái gì?! Có thấy buồn nôn không chứ?!” Hắn làm cho mình giống như đang giận dỗi mà xoay mặt sang một bên nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Lăng Tiếu nhìn hắn ngay cả cái lỗ tai cũng đỏ, không nhịn được ý cười nổi lên khóe miệng, một tay với lấy ôm cổ Bối Hiểu Ninh kéo qua, hôn một cái lên mặt, “Em đúng thật là đáng yêu quá đi!”

Bối Hiểu Ninh một tay đẩy y ra, “Hôn cái gì hôn?! Bộ không thấy buồn nôn hả?! Tối lắm rồi đấy! Mau đi! Mấy giờ rồi chứ?!”

Đến cửa tiểu khu, Lăng Tiếu không dừng xe, trực tiếp đi vào.

“Hửm? Sao anh không đi vào a? Này là muốn đi chỗ nào?”

“Mua chút đồ vật.”

“Mua cái gì nữa? Đã trễ thế này rồi, đi chỗ nào mua?”

Lăng Tiếu không nói lời nào, hai mắt vừa thỉnh thoảng nhìn quét qua ven đường, vừa tiếp tục lái xe. Bối Hiểu Ninh thấy bộ dáng thần thần bí bí của y, không biết y muôn làm gì, cũng chả thèm hỏi nhiều.

Lại thêm hơn mười phút, Lăng Tiếu dừng xe lại, xuống xe. Bối Hiểu Ninh nhìn chỗ ven đường, chỉ còn một nhà trọ đèn vẫn sáng, hộp đèn sáng loáng lóe bốn chữ thật lớn ▬▬Đồ dùng người lớn. (///v///)

Chỉ chốc lát sau, Lăng Tiếu trở lại. Y đem một túi nhựa đầy ắp ném lên đùi Bối Hiểu Ninh. Bối Hiểu Ninh mở túi ra: vốn là thuốc bôi trơn.


“Sao anh mua nhiều như vậy làm gì?”

“Hai mươi hộp. Nhiều sao?”

“Hai mươi hộp?! Anh muốn làm gì?”

“Để nhà em mười hộp, nhà tôi mười hộp. Lúc đầu vốn nghĩ muốn mua bốn mươi hộp, sợ em nói tôi, nên mới mua ít đi.”

“Bốn mươi hộp?! Anh muốn mua về để ăn đấy hả?”

“Không phải nha, tôi là nghĩ sau này sẽ thường thường cần đến a.”

“Anh…” Bối Hiểu Ninh thật sự là không còn lời nào để nói….

Trở lại nhà Lăng Tiếu, Bối Hiểu Ninh cắm hoa vào lọ hẳn hoi, hai người lại tùy tiện ăn một chút, lại cũng nhau nhìn TV tán dóc một hồi, Bối Hiểu Ninh đứng lên đi tắm rửa. Lúc đi ra, hắn bọc khăn tắm, vừa lầu bầu vừa nghiêm mặt ngồi xuống ghế salon. Lăng Tiếu xoa xoa tóc hắn ướt sũng, “Làm sao vậy?”

Bối Hiểu Ninh không lên tiếng.

“Làm sao vậy? Ai thiếu em tám trăm đồng hả.”

“Sưng rồi.”

“Ân? Cái gì?”

“Sưng rồi.”

“Cái gì sưng rồi?”

Bối Hiểu Ninh đấm một phát vào người Lăng Tiếu, “Anh nghĩ cái gì sưng rồi?! Sau này đừng hòng!”


Lăng Tiếu nhìn Bối Hiểu Ninh trừng mắt nhìn, đột nhiên phản ứng lại, “Ha ha ha ha…”

“Anh còn dám cười?!”

Lăng Tiếu ngừng cười, “Trên lầu có thuốc mỡ, tôi cầm đến giúp em thoa nhé?”

“Không cần, tôi mệt rồi.” Bối Hiểu Ninh đứng lên đi về phía phòng ngủ cho khách.

Lăng Tiếu đuổi theo, kéo hắn lại, “Em đi làm gì?”

“Ngủ a.”

“Ngủ? Ngủ thì vào phòng này làm gì? Đi, qua phòng tôi ngủ. Tôi cũng tắm rửa đi ngủ ngay đây.”

Bối Hiểu Ninh ngẫm lại, “Tôi đi giặt đồ lót đã, hôm đó lúc đi mang hết đồ đi rồi, bây giờ không có gì thay.”

“Em không phải mệt rồi sao? Ngày mai rồi giặt.”

“Thế tối nay tôi mặc cái gì?”

“Để trần ngủ đi!”

Bối Hiểu Ninh lập tức phòng bị nhìn Lăng Tiếu, “Anh định làm gì?”

“Ai da! Yên tâm đi! Tôi không phải cầm thú, đêm này sẽ không chạm vào em.” Nói xong không cần biết Bối Hiểu Ninh nói thêm cái gì, Lăng Tiếu trực tiếp kéo hắn vào phòng ngủ.

Giữa trưa ngày thứ hai, Lăng Tiếu ôm Bối Hiểu Ninh thơm mát ngon miệng, từ trong mộng ngọt ngào tỉnh lại, gân cốt giãn ra, toàn thân thư sướng. Y ngồi xuống, cúi đầu nằm tại trên giường, nhìn Bối Hiểu Ninh hồng hồng còn đang say ngủ trên tấm nệm trắng, lại một trận ngứa ngáy.Taynhẹ nhàng vén cái chăn mềm trên người hắn, hai cái mông tròn tròn trắng trắng như bánh bao xuất hiện trước mắt. Lăng Tiếu cười đểu một cái. “Ba” một tiếng, tát một cái xuống. (=.=)

Bối Hiểu Ninh sợ đến phát run, bừng tỉnh luôn, nhảy dựng lên đạp Lăng Tiếu một phát, “Anh làm cái gì đấy?! Người ta đang ngủ!”

Sau khi rời giường, Bối Hiểu Ninh nấu cháo, rán sủi cảo. Hai người ngồi đối diện trên quầy bar chậm rãi ăn. Được một lúc, Lăng Tiếu hỏi: “Em hôm nay có việc gì cần làm không?”

“Ừm…” Bối Hiểu Ninh nuốt sủi cảo trong miệng, “Tôi đi công ty một chuyến đã, làm thủ tục thôi việc. Sau đó lại về nhà, nói chuyện với mẹ, hôm qua bà vừa mới gọi điện xong.”

“Nga, vậy xong chuyện em lại đến quán bar tìm tôi đi.”


“Ân, đi. Tôi đại khái…”

Di động Lăng Tiếu reo, y nhìn màn hình điện thoại do dự một chút, lại liếc mắt nhìn Bối Hiểu Ninh một cái, rồi mới nghe máy.

“Uy? Đình Đình.”

“…”

“Ừ.”

“…”

“Ừ.”

“…”

“Được.”

Buông điện thoại, Lăng Tiếu lại xem Bối Hiểu Ninh, hắn đang bưng bát, đổ một ít cháo cuối cùng vào miệng. Buông bát, mặt hắn không một chút thay đổi mà lau miệng, đứng dậy bắt đầu nhặt bát đĩa.

“Huyên Đình nói muốn nói chuyện với tôi.”

“Nga.” Bối Hiểu Ninh không nhìn Lăng Tiếu, đem sủi cảo còn lại bọc lại cẩn thận, bỏ vào trong tủ lạnh.

“Buổi tối đừng đến quán bar tìm tôi, tôi không nhất định sẽ ở đó.”

“Ừm.”

“Ai xong việc trước thì gọi điện cho người kia nha?”

“Cứ vậy đi.”

Bối Hiểu Ninh mở vòi nước, trong phòng chỉ còn lại âm thanh “ào ào rào rào” của tiếng nước chảy.

Tiêu: có hai phu nhân chăm chỉ, lão gia ta lười quá đi ~ phải súc tiến thôi , sr mn nha~

*hôn gió*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận