Bối Hiểu Ninh trở lại phòng, ngồi ngây người môt lúc. Đột nhiên hắn khụt khịt mũi: Kháo! Sao trong phòng lại có mùi gì như mùi phân? Ở đâu ra đây?! Hắn vội vàng đứng dậy mở toang rèm cửa, mở cửa sổ, bắt đầu thu dọn phòng. (R’s: A a, sống lại rồi!)
Bận rộn mãi đến tận khi bầu trời tối đen, Bối Hiểu Ninh đã đem mọi ngóch ngách trong phòng đều lau qua một lần, cuối cùng hắn đem quần áo đã giặt qua trong máy giặt đem lên ban công phơi, sau đó đóng cửa lại nhìn quét một vòng, hài lòng gật đầu: Ừm, cuối cùng cũng khôi phục lại được căn phòng sạch sẽ sáng sủa lúc đầu.
Không khí mát lạnh tràn vào phòng, Bối Hiểu Ninh không cảm thấy lạnh, đầu óc thêm thanh tỉnh. Hắn lại hít sâu một hơi, sao vẫn thấy mùi gì khó ngửi vậy nhỉ? Hắn hít hà xung quanh một lần, thì ra là phát ra từ trên người mình.
Tắm rửa xong, lần đầu tiên sau hơn một tháng nay hắn cảm thấy đói bụng. Nấu một nồi cháo, đem sủi cảo hôm qua mẹ mang tới rán lên vàng ruộm, ăn đẫy một bụng.
Rửa hết bát, Bối Hiểu Ninh nhìn giờ: tám rưỡi. Hắn quyết định ra ngoài đi bộ, nếu đến lúc về mà siêu thị còn chưa đóng cửa thì tiện qua mua thêm mấy thứ.
Bối Hiểu Ninh ra cửa, hướng trung tâm thành phố mà đi không buồn nghĩ ngợi. Khí trời không phải đặc biệt lạnh, ven đường có mấy quán bán đồ cay, đậu rán (1) với mực áp chảo (2), làm ăn rất tốt, khách đông nghịt. Có cả bàn nhựa phải nối thêm ra ngoài khách ngồi ăn uống vui chơi la liệt, cũng có người xếp hàng chờ mua mang về.
Bối Hiểu Ninh vừa mới ăn no, mấy mâm thức ăn nóng sốt thơm ngon trước mắt cũng không khiến hắn hứng thú nổi, hắn nương theo mùi hương thơm ngon cay cay ấy mà đi, bất tri bất giác đi tới khu phố quen thuộc nơi quán bar kia. Sau đó hắn lại không tự chủ được mà đi hướng tới “Túy mộng”.
Mãi cho đến tận cửa quán, não bộ Bối Hiểu Ninh mới phát ra hiệu lệnh ‘Dừng lại’ cho thân thể. Sau khi hắn ý thức được mình đi đến chỗ nào, Bối Hiểu Ninh hận không thể đá chết cái chân mình: Bối Hiểu Ninh a, mày con mẹ nó có biết xấu hổ hay không?! Gấp đến độ chờ không nổi mà tự chạy đến rồi? Y còn chưa có trở về đi? Mà coi như y đã trở về đi nữa, người ta còn chưa có tìm đến mày, mày đã tự chạy đến cửa nhà người ta, có thấy ti tiện chưa? Hơn nữa hôm đó rõ ràng là một phụ nữ nghe điện của y, có phải mày nên hỏi rõ ràng trước đã hay không? …
Bối Hiểu Ninh cau mày cắn môi, ánh mắt quỷ dị đứng trước cửa quán bar, hai mắt nhìn chằm chằm tay cầm trên cửa, trong lòng thống khổ giãy giụa không biết có nên đẩy cửa mà đi vào hay không. Đang muốn quyết định, phía sau hắn liền bị người vỗ mạnh một cái.
Bối Hiểu Ninh run run, tim suýt nữa thì bắn thẳng ra ngoài.
“Cát Ân?! Ngươi làm ta sợ muốn chết!” Bối Hiểu Ninh đè lại ngực.
“Ha ha ha ha…” Ny Đế Á đi theo phía sau Cát Ân cười đến run bần bật, “Ngươi đứng đần ra ở đây làm cái gì?”
“Hả? Ta… ta…”
“Đến tìm Tiếu ca à?” Cát Ân mím miệng nín cười hỏi.
“Nga, phải.”
“Y đến nhà ông ngoại bên Mỹ rồi, còn chưa thấy về.”
“Y đi lúc nào vậy?”
“Thấy không, đã nói hai người này cãi nhau rồi mà.” Ny Đế Á đắc ý nhìn Cát Ân nói.
“Phài, ngươi lợi hại.” Cát Ân liếc em gái một cái, lại quay đầu nói với Bối Hiểu Ninh: “Đại khái là… cũng một tháng rồi.”
“Nga.” Bối Hiểu Ninh gật đầu, “Vậy ta về đây.”
“A? Gấp cái gì? Đến cũng đến rồi, đi, vào uống một chút.”
“Hả? Ân… Thôi. Các ngươi mau vào đi, ngoài này lạnh. Ta đi.” Nói xong Bối Hiểu Ninh khoát khoát tay, xoay người muốn đi.
Cát Ân nói với Ny Đế Á: “Vào trước đi.”
Ny Đế Á gật đầu, vẫy vẫy tay với Bối Hiểu Ninh, đẩy cửa đi vào.
“Ngươi và Tiếu ca rốt cuộc làm sao? Y đi khắp mọi nơi tìm ngươi, tối đó còn đến đây uống rượu. Ói ra xong ta phải giúp y thay quần ảo, y còn sống chết nắm chặt tay ta không buông, còn không ngừng ấn điện thoại. Hỏi y chuyện gì xảy ra, y không chịu nói. Sau đó y tự ném điện thoại vào bể cá, chạy vào quầy bar đập bể mấy chục cái chén, khách nhân đều bị y dọa chạy. Ta cho tới tận bây giờ chưa từng thấy y như vậy, rất đáng sợ. Cho nên, ta nghĩ nhất định 2 người xảy ra chuyện. Có thể nói cho ta nghe một chút không?” Cát Ân hai mắt vụt sáng, chân thành nhìn Bối Hiểu Ninh.
Bối Hiểu Ninh thở dài, chính mình cũng kìm nén một thời gian dài như vậy, có lẽ hắn tìm người để sẻ chia cũng không có gì không tốt, vì vậy nói: “Ừ… Ngươi có thời gian nói chuyện với ta sao?”
“Có, đêm nay ta không có tiết mục gì cả.”
“Vậy tìm một chỗ, chúng ta ngồi một lát.”
Cát Ân lấy tay chỉa chỉa phía sau. Bối Hiểu Ninh lắc đầu, “Vừa nãy chẳng phải ngươi nói Tiếu mượn rượu làm càn trong ấy đấy sao? Bọn Lâm ca không chừng biết chút gì, ta không muốn vào, ngại lắm.”
“Ừ.” Cát Ân gật đầu, “Nhưng bình thường ta uống rượu chỉ tới hai nơi, quán này của Tiếu ca hoặc Gay bar. Chỗ khác ta cũng không rõ.”
Bối Hiểu Ninh nghĩ một chút, “Đi, dẫn ta đến chỗ ngươi hay lui tới vậy, dù sao chuyện hai chúng ta nói cũng không nên để người lạ nghe thấy.”
Bối Hiểu Ninh đi theo Cát Ân đi xuyên qua một phố, lại đi thêm mấy bước, tới một quán bar thoạt nhìn cùng những quán bar khác không có gì bất đồng. Vừa vào cửa, có hai người phục vụ lập tức ra đón, thấy Cát Ân thì cũng chào hỏi, sau đó một người nhìn Bối Hiểu Ninh, hỏi Cát Ân: “Bạn ngươi à?”
Cát Ân gật đầu.
Lại nói: “Ngươi không gọi điện đặt trước, nên mấy phòng riêng đều đầy hết rồi.”
“À, không cần.” Cát Ân nghểnh cổ nhìn quanh, “Tùy tiện tìm một nơi an tĩnh là được.”
Phục vụ đưa họ tới một góc cách sân khấu và quầy bar khá xa. Cát Ân gọi một chai rượu đã với một nửa.
Không đợi Cát Ân mở miệng, Bối Hiểu Ninh đã nghĩ ngay đến Alva, “À? Cậu bạn trai kia của ngươi đâu?”
“Hả? Bạn trai nào?” Cát Ân bỏ mấy cục đá vào ly rượu.
“Chính là cái người Alva làm kinh diễm(3) tất cả mọi người hôm vạn thánh lễ ấy?”
“ ‘Kinh diễm’ là ý gì?”
“Thì là…”
“À, biết rồi, là ai gặp cũng thích?”
“Ừ, cũng không khác mấy.”
“Chia tay rồi.”
“Hả?!” Bối Hiểu Ninh rất giật mình.
“Sao? Chuyện bình thường mà.”
Bối Hiểu Ninh không tiện hỏi nhiều, cầm ly rượu hớp một ngụm lớn, hơi sặc whisky. Hắn nhíu mày, bắt đầu nói cho Cát Ân chuyện mình cùng Lăng Tiếu.
Nửa chai rượu uống cạn, Bối Hiểu Ninh nói xong. Cát Ân rũ xuống lông mi thật dài, “Lúc ta vừa tới Trung Quốc thì quen một chàng trai vô cùng tốt, chúng ta cùng một chỗ năm năm, cho tới giờ vẫn không muốn tách ra. Sau đó người trong nhà hắn biết, buộc hắn kết hôn, chúng ta liền chia tay. Hai năm sau, hắn có một đứa con, thì ly hôn.”
“Hắn không tới tìm ngươi?”
“Tới, nhưng khi đó ta đã đổi qua mấy đời bạn trai rồi.”
“Sau đó?”
“Sau đó?” Cát Ân nhún nhún vai, “Sau đó nghe nói hắn đã cùng một chỗ với người đàn ông khác. Hai người có thể chân tâm thật ý yêu nhau không dễ dàng, cho nên hy vọng ngươi và Tiếu ca có thể mãi tốt đẹp.”
Bối Hiểu Ninh cong lên khóe miệng, cười khổ, từ chối cho ý kiến.
Cát Ân nâng chai rượu quơ quơ, “Ta đi lấy thêm rượu, muốn uống cái gì?”
“Gì cũng được.”
Cát Ân đi về phía quầy bar. Bối Hiểu Ninh nhìn bóng lưng hắn nghĩ: nói hời hợt như vậy, trong lòng hẳn là khó chịu lắm?
Lúc này có người đi tới bên người Cát Ân, Cát Ân quay đầu, cười. Tiếp theo hai người dựa vào quầy bar nói chuyện. Một lát sau hắn ngẩng đầu, xa xa hướng Bối Hiểu Ninh nhìn thoáng qua. Sau đó hắn mang thêm rượu, tới đặt trước mặt Bối Hiểu Ninh, “Hiều Ninh, ta gặp mấy người bạn. Đi nói chuyện với họ chút. Tiếu ca sẽ không muốn để ngươi biết mấy người này. Ngươi ngồi đây chờ một lát, ta quay lại ngay.”
“Ừm, không sao, cứ đi đi. Không cần gấp, ta không sao cả.”
Cát Ân vỗ vỗ bả vai Bối Hiểu Ninh, đi về phía ghế salon ở một gian phòng khác. Trên đường có dừng lại nghe điện thoại, vừa nói vừa ngoái đầu nhìn Bối Hiểu Ninh. Ánh mắt hai người gặp nhau, Cát Ân cười một cái, ngắt điện thoại, quay đầu đi tiếp.
Bối Hiểu Ninh tự mình rót rượu, vừa uống vừa giương mắt nhìn xung quanh. Quán bar này chỉ có một tầng, nhưng rất lớn. Trừ việc có nhiều trai đẹp hơn, ăn mặc chỉn chu hơn một chút, thì so với quán bar bình thường cũng chả khác là bao.
Lúc này Bối Hiểu Ninh đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông ngồi bên bàn đối diện cách đấy nhìn mình cười. Bối Hiểu Ninh có chút xấu hổ cười đáp lại, vội vàng cúi đầu.
Một lúc sau, người đàn ông kia liền cầm một ly rượu đi qua.
“Xin chào.”
Việc này có ý gì tất nhiên Bối Hiểu Ninh rõ ràng, nhưng xuất phát từ xã giao, hắn dù đỏ cả mặt cũng nói một câu xin chào.
“Em đi một mình à?” Người nọ nhìn xuống chỗ ngồi đối diện trống không của Bối Hiểu Ninh.
“Tôi đi cùng bạn.” Bối Hiểu Ninh chỉ chỉ ly rượu còn để trên bàn của Cát Ân.
“Bạn trai à?”
“Ừm…”
Bối Hiểu Ninh do dự, người nọ còn hỏi: “Tôi ngồi một lát nhé?”
“Ừm… Bạn tôi…”
Người nọ đã ngồi xuống, “Đây là lần đầu em tới chỗ này nhỉ?”
Bối Hiểu Ninh đánh giá người trước mắt, đại khái hơn bốn mươi, bộ dạng cũng được, “Sao anh biết?”
“Đoán. Tôi mời em một ly nhé?”
“Tôi có rồi.”
“Vậy em mời tôi.”
Bối Hiểu Ninh đẩy chai rượu qua, “Thực ra đây là bạn tôi mua.”
Người nọ cười, hai tròng mắt nhìn chằm chằm Bối Hiểu Ninh vươn tay lấy rượu, lại đột nhiên ngẩng đầu, nhìn ra sau Bối Hiểu Ninh.
Không đợi Bối Hiểu Ninh quay đầu lại, một bàn tay rộng lớn đã ôm lấy hắn từ phía sau, một lực độ cùng xúc cảm vô cùng quen thuộc. Bối Hiểu Ninh mở to mắt quay đầu lại, “Tiếu!” Khuôn mặt Lăng Tiếu đường nét rõ ràng tươi cười tràn ngập mị lực lập tức rơi vào mắt.
“Em yêu, sao lại chạy đến đây? Vị này là…” Lăng Tiếu đem mặt hướng về phía người đối diện.
“Tiếu…” Bối Hiểu Ninh bắt được cánh tay Lăng Tiếu, đại não hoàn toàn ngừng hoạt động, căn bản nghe không hiểu y đang nói cái gì.
Nam nhân kia nhìn hành động thân mật tự nhiên của Bối Hiểu Ninh, hai mắt si mê dính vào hai mắt của Lăng Tiếu, lập tức hiểu.
“Không có gì. Quấy rầy rồi.” Hắn đứng lên hướng Lăng Tiếu gật đầu một cái, nhân tiện tự bưng ly của mình rời đi.
Tươi cười của Lăng Tiếu trong nháy mắt biến mất, y kéo lấy Bối Hiểu Ninh, “Đi, theo anh về nhà.”
Bối Hiểu Ninh bị y lôi đi lảo đảo vài bước, đột nhiên nhớ tới Cát Ân, “Cát Ân…”
“Hắn biết anh tới. Anh vừa gọi điện cho hắn rồi.”
Chú thích:
(1) Đậu rán (đậu hủ rán):
(2) Mực áp chảo: thực ra nghĩa gốc của nó phải là mực nướng trên miếng sắt, nhưng ta chịu k chuyển nghĩa đc… ai biết thì bảo nhé ^^
(3) Kinh diễm: vừa có nghĩa là đẹp đến choáng váng, vừa có nghĩa là làm sợ vãi ra á
About these