Tàn Ngọc Li Thương

Sáng sớm hôm sau, Liễu Tàn Nguyệt nói cho Liễu Tàn Ngọc biết rằng y phải xuống núi gặp người của Lĩnh Việt sơn trang. Để hắn ở lại trang, phân phó hai nha hoàn chiếu cố hắn. Liễu Tàn Ngọc có chút buồn. Hắn không cần người khác chiếu cố. Nhưng Liễu Tàn Nguyệt lại nói, nếu hắn không cần liền đem bọn họ đuổi khỏi trang. Mà nhìn đến hai tiểu nha hoàn nước mắt lưng tròng, Liễu Tàn Ngọc chỉ có thể làm người tốt, với lại hắn cũng không muốn nhìn thấy hai tiểu nha hoàn kia khúm núm trước Liễu Tàn Nguyệt. Sau đó, Liễu Tàn Nguyệt vui vẻ ly khai.

“Tàn Ngọc thiếu chủ. Sao mắt của ngươi lại là tử sắc. . Thật đẹp a.” Tiểu nha hoàn tên Tiểu Thúy nói.

“Đúng vậy, đúng vậy. Tiểu Mạt cũng muốn có một đôi mắt xinh đẹp như vậy. Đáng tiếc mắt của Tiểu Mạt cùng Tiểu Thúy đều là hạt sắc (màu nâu).” Nha hoàn tự xưng là Tiểu Mạt hơi tiếc nuối nói.

Liễu Tàn Ngọc nhìn hai tiểu nha hoàn hoạt bát trước mắt. Chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười. Nếu là ở Điệp môn, tuyệt đối không ai dám nói với hắn như vậy. Là mình che dấu quá tốt hay chính mình nguyên bản như vậy. Hắn không biết cũng không muốn biết.

“Đúng rồi. Tàn Ngọc thiếu chủ, ngươi vẫn chưa dùng qua tảo thiện. Chúng ta sẽ chuẩn bị ngay bây giờ.” Nói xong Tiểu Mạt lôi kéo Tiểu Thúy vội vàng rời đi.


Nhìn hai thân ảnh nhỏ xinh rời khỏi tầm mắt mình. Liễu Tàn Ngọc đứng dậy, ra khỏi phòng. Cảm thụ gió mát nhẹ nhàng thổi qua. Nhắm mắt lại như có thể đem thiên địa vạn vật thu vào mục mâu tử sắc. Lẳng lặng sừng sững. Dường như muốn theo gió rời đi. .

Liễu Thi Mặc đi vào Hàn Vân các nhìn thấy cảnh này. Đẹp không sao tả xiết. Người trước mắt giống như thiên sứ rơi xuống nhân gian. . Mặc dù không biểu lộ ra bên ngoài. Nhưng khí chất thánh khiết cao quý khiến người ta nhịn không được mà trầm mê. . Liễu Thi Mặc ngốc lăng.

Liễu Tàn Ngọc biết hắn đi vào Hàn Vân các. Chính là tò mò hôm qua trong mắt người này là ghen tỵ, sao hôm nay lại chủ động tìm mình. muốn làm cái gì. . Trong lòng cười lạnh nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười ôn hòa. Chờ người nọ chủ động nói chuyện.

Liễu Thi Mặc phát hiện mình xem đến ngốc lăng thì không khỏi ảo não. Sao mình lại nhìn hắn đến ngây người như vậy. Nhưng ảo não vẫn là ảo não. Liễu Thi Mặc đi tới trước mặt Liễu Tàn Ngọc. Gặp chuyện này nhưng không hề có cảm giác, hai mắt dường như vẫn nhắm. Khóe miệng cong lên thành nụ cười đùa cợt. người trước mắt ngay cả võ công cũng không có. Vì sao phụ thân còn sủng hắn. Hơn nữa hắn ở tại Hàn Vân các, nơi mà ngay cả nương cũng không thể ở lại dù chỉ một đêm.

“Này. . Ngươi gọi là Liễu Tàn Ngọc.”Liễu Thi Mặc mở miệng. Trong giọng nói lộ vẻ trào phúng.

Liễu Tàn Ngọc làm bộ giống như vừa mới phát hiện ra Liễu Thi Mặc, tỏ vẻ hoảng sợ, trong lòng không khỏi cười rộ lên. Xem ra đứa con trai này của Liễu Tàn Nguyệt không được tốt lắm. .

Nhìn đến biểu tình của Liễu Tàn Ngọc. Liễu Thi Mặc càng thêm khẳng định hắn không có võ công, hơn nữa ngay cả nội lực cũng không có. Nụ cười càng ngày càng lạnh. Người như thế có thể được phụ thân yêu thích thật sự là buồn cười. Hôm nay hắn phải hảo hảo hiểu biết người gọi là ca ca này. Nở nụ cười giả mù sa mưa, Liễu Thi Mặc nói: “Ta không thể gọi ngươi là ca ca được. Gọi ngươi là Tàn Ngọc được không?” Mặc dù là nghi vấn. Nhưng trong lời nói của Liễu Thi Mặc tràn đầy kiên định cùng không thể trái nghịch.

Điểm ấy cực kỳ giống Liễu Tàn Nguyệt. Liễu Tàn Ngọc nghĩ thầm, ngoài miệng lại không chút để ý: “Ân. .”


Liễu Thi Mặc thấy người trước mắt không chút để ý liền phi thường bất mãn. Không phải người bình thường thì sẽ phản ứng sao. Chính mình là đệ đệ mà lại không tiếp thu hắn. Chẳng khác nào không chấp nhận hắn là ca ca. Mà vẻ mặt hắn lại dường như không sao cả. Có vẻ không cam lòng, lại tiếp tục nói: “Ngươi có thể gọi ta là Thi Mặc. .”

“Ân. .”Vẫn điềm đạm trả lời. Coi như đáp lại không khí. Liễu Tàn Ngọc đột nhiên cảm thấy thiếu niên trước mắt như tiểu hài tử. Mà hắn không có hứng thú với người như thế.

Liễu Thi Mặc có chút tức giận. Người trước mắt căn bản không coi hắn ra gì. Rõ ràng là không để hắn trong mắt. Trong lòng phẫn nộ tới cực điểm. Mới vừa muốn ra tay hảo hảo giáo huấn hắn lại bị hạ nhân ngăn trở.

“Thi Mặc thiếu chủ. . Sao ngươi lại ở đây?” Tiểu Thúy hỏi. Tiểu Mạt ở phía sau cũng đang đi tới hướng này.

“Ha hả. . Ta muốn gọi Tàn Ngọc đi ăn cơm. .” Liễu Thi Mặc thu hồi cơn giận của mình, giọng nói của hắn cũng trở nên ôn hòa.


“Chúng ta cũng đang gọi Tàn Ngọc thiếu chủ đi dùng cơm, là đích thân trang chủ phân phó.” Tiểu Mạt trở lại. Thi Mặc khác với Tàn Ngọc. Trên người ngẫu nhiên để lộ ra cảm giác uy hiếp. Mặc dù không lợi hại như trang chủ. Nhưng bình thường hắn vô cùng ôn hòa. Cho nên hạ nhân trong trang tôn trọng hắn, cũng có hảo cảm với hắn. Không giống như trước mặt trang chủ. Không ai dám nhiều lời.

Tiểu Mạt nghĩ rồi lại nhìn Liễu Tàn Ngọc. Tuy rằng hắn luôn cười lại làm cho người ta cảm thấy xa cách. Hơn nữa, trên người hắn luôn tản ra cảm giác tịch mịch. Có lẽ chính hắn cũng không phát hiện. Loại cảm giác này làm cho người ta càng muốn tới gần hắn. Chiếu cố hắn. Có lẽ vậy mà trang chủ mới đặc biệt quan ái(quan tâm yêu thương) hắn. Không biết lúc trước hắn gặp phải chuyện gì.

“Vậy cùng đi đi.” Liễu Thi Mặc nhìn Liễu Tàn Ngọc. Hiện tại mới phát hiện người trước mắt có chiều cao không sai biệt lắm với mình, nhưng lại rất gầy. Giường như gập lại sẽ gãy. Trong lòng lại càng thêm bất mãn. Lại không phát hiện mình đối với hắn chỉ là bất mãn chứ không chán ghét.

Liễu Tàn Ngọc giương mắt. Xem ra người này vẫn rất thú vị. Liền đi theo hắn tới thiên thính (nhà ăn). Trong mắt lóe ra quang mang hứng thú. Thuận tiện làm như vô tình nhìn nhìn lên đại thụ.

Mà thân ảnh trên cây kia. Hiển nhiên ngẩn người. Sau đó trong mắt cũng hiện ra quang mang hứng thú.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận