Tàn Ngọc Li Thương

Liễu Tàn Ngọc ngồi ở trong phòng, tinh tế phẩm trà. Nhưng trong đầu lại không nghĩ bất kì chuyện gì. Chỉ ngồi lẳng lặng, sớm đã thành thói quen.

Thấy Liễu Tàn Ngọc lúc này khiến người ta có cảm giác trống rỗng không hiểu được. Tiểu Mạt cùng Tiểu Thúy hai mắt nhìn nhau. Cho dù bọn họ cẩn thận cũng không thể hiểu biết người trước mắt. Ngẫm lại bộ dáng lúc trước hoàn toàn đối lập bây giờ. Đối phương đọc ra nghi hoặc trong mắt hai người. Rơi vào đường cùng liền chủ động mở miệng nói chuyện cùng Liễu Tàn Ngọc. Không hiểu sao bọn họ cảm thấy, nếu như mình không cùng Liễu Tàn Ngọc nói chuyện, Liễu Tàn Ngọc cũng sẽ không cùng bọn họ nói chuyện.

Nghĩ tới bộ dáng Liễu Tàn Ngọc lúc trước, Tiểu Mạt cười nói: “Tàn Ngọc thiếu chủ, bộ dáng của người vừa rồi thật sự rất tuyệt.”

Tiểu Thúy vội tiếp lời: “Đúng vậy đúng vậy. . Biểu tình kia của Dịch Mẫn. . Nô tỳ nhìn mà nén cười muốn chết.”

Liễu Tàn Ngọc nghe vậy quay đầu nhìn hai tiểu nha đầu, ôn hòa cười nói: “Ha hả. . Thật không. . Còn có, các ngươi đừng dùng từ “người”. . Cũng đừng gọi ta là Thiếu chủ, gọi như vậy khiến ta không quen.” Kỳ thật cũng không phải tất cả đều như thế. Ở Điệp môn, bọn nha hoàn đều gọi hắn bằng chủ tử. Tuy rằng hắn không thích thế. Bất quá cũng không sao cả. . Nhưng là. . Nếu ra bên ngoài hắn không muốn lại bị người khác xưng hô như thế.

“Ngạch. . Không được, nô tỳ chính là nô tỳ. . Không thể không phân lớn nhỏ.” Tiểu Thúy khẩn trương nói. Để trang chủ biết được, không biết mình sẽ chết như thế nào.

“Vừa mới nghe các ngươi gọi thẳng tên Dịch Mẫn, cũng không thấy các ngươi nghĩ nhiều như vậy a.” Vừa nói vừa trêu đùa, thấy hai người kia lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, lại vẫn làm bộ không chịu nghe theo. Liễu Tàn Ngọc than nhẹ: “Coi như xong. .” Dù sao mình cũng không phải chủ nhân của bọn họ. .

Tiểu Mạt cùng Tiểu Thúy nhẹ nhàng thở ra. Sau đó Tiểu Mạt lại mở miệng nói: “Tàn ngọc thiếu chủ nhất định rất thích Y Thải phu nhân.”

“Ân ân. . Mọi người đều biết, chúng ta nghe người tới sớm nói Y Thải phu nhân là một người rất tốt hơn nữa còn rất ôn nhu, đối đãi với hạ nhân cũng đặc biệt hảo. . Chưa từng ra vẻ. . Không giống như Dịch Mẫn kia chỉ biết dụng trò xảo quyệt với người hầu chúng ta.” Tiểu Thúy oán hận nói, còn không quên nói thầm thêm vài câu. .

Liễu Tàn Ngọc nghe vậy nở nụ cười, nhìn ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Ân.. Mẫu thân. . Thực ôn nhu. .” Mục mâu tử sắc tẫn hiển sắc thái ôn nhu.

“Kia. . Phu nhân người. .” Còn chưa có nói xong Tiểu Thúy đã bị Tiểu Mạt giữ chặt, khó hiểu nhìn Tiểu Mạt, thấy Tiểu Mạt lắc đầu ý bảo nàng không cần hỏi tiếp. Nhìn nhìn lại Liễu Tàn Ngọc, giờ phút này Tiểu Thúy bừng tỉnh đại ngộ. Sa nàng lại ngu ngốc như vậy chứ. Âm thầm gõ đầu mình chuẩn bị cùng Tiểu Mạt rời khỏi phòng, lại bắt gặp người đang thất thần trước cửa. Lập tức thi lễ: “Thi Mặc thiếu chủ. . Sao lại tới nơi này. .” Tiểu Mạt nghi hoặc hỏi. .

Làm như đã đứng ở trước cửa từ sớm, Liễu Thi Mặc nhìn Liễu Tàn Ngọc đang trông ra phía ngoài cửa sổ, đáp: “Ta nghĩ Tàn Ngọc vừa tới Tàn Nguyệt sơn trang. Nếu là sinh ở Bình trấn khẳng định chưa từng tới Dực Hoa trấn, cho nên muốn dẫn hắn xuống núi xem. .”

Liễu Tàn Ngọc nghe xong không khỏi muốn cười. Ai nói hắn là sinh ra ở Bình trấn? Nhớ rõ Liễu Tàn Nguyệt cũng không nói như thế. Quả nhiên người trước mắt cùng mẹ hắn giống nhau, thích tự cho mình là đúng.

Bất quá Liễu Tàn Nguyệt lại không hỏi hắn cuộc sống trước kia như thế nào, cũng không hỏi hắn vài năm nay sống ra sao, càng không hỏi mẹ hắn ở nơi nào. Nhăn lại đôi mi thanh tú, chẳng lẽ bị phát hiện? Nhưng nếu bị phát hiện, không phải đã trực tiếp bị y bắt lại sao. Lấy năng lực của Liễu Tàn Nguyệt, tuyệt đối có thể làm như vậy. Vậy chỉ có thể cho rằng y thật sự là người lãnh huyết vô tình. Cho dù là nương, ở trong lòng y cũng không có chút phân lượng nào. ( – vì trong lòng hắn đều là ngươi. . Tác giả viết a, hẻm phải Lạc ta viết đâu)

Xiết chặt cái chén trong tay. Vì sao nương yêu y như vậy. Cho dù chết cũng không quên được y. Liễu Tàn Ngọc không rõ. .

“Như vậy. . Ta gọi hạ nhân chuẩn bị xe ngựa. . Đợi lát nữa gặp ở cửa.” Lúc hoàn hồn chợt nghe Liễu Thi Mặc để lại những lời này rồi rời đi.

Tiểu thúy thấy Liễu Thi Mặc đi rồi. . Lập tức hét lớn: “Thiếu chủ. . Sao người lại đáp ứng hắn. . Khẳng định hắn không có hảo tâm.”

Mình đáp ứng hắn khi nào? Liễu Thi Mặc nghĩ mình im lặng là đồng ý sao.

Tiểu Mạt thấy Liễu Tàn Ngọc vẫn thản nhiên. Không khỏi gấp lên: “Thiếu chủ. . Người sáng nay đắc tội với Thi Mặc thiếu chủ. . Hắn lại chủ động tới tìm người, nhất định là muốn mượn cơ hội trả thù.”

Liễu Tàn Ngọc nhíu mày. Hắn sợ người khác trả thù sao? Bên miệng gợi lên nụ cười hứng thú: “Không sao. . Ta cũng hảo hảo đi nhìn trấn trên.”

“Thiếu chủ. .” Tiểu Mạt cùng Tiểu Thúy đồng thời hét lớn. Trang chủ đã phân phó bọn họ tuyệt đối không thể ly khai Thiếu chủ. Nếu Thiếu chủ có gì sơ xuất, cái mạng nhỏ của mình cũng giữ không được.

Mà Liễu Tàn Ngọc lại còn cười cười: “Không quan hệ. . Ta không có việc gì. Nếu Liễu Tàn Nguyệt trở lại liền nói cho hắn: “Nhi tử của ngươi bảo ta ra ngoài.” Nói xong liền đứng dậy ra khỏi phòng. Tới trước cửa đột nhiên dừng lại: “Giúp ta trông coi cầm của ta. Đừng cho người khác chạm vào. Kể cả các ngươi. .” Mang cầm theo không thuận tiện. .

Tiểu Mạt cùng Tiểu Thúy nghe được lời nói của Liễu Tàn Ngọc liền ngốc lăng. Thiếu chủ. . Vừa mới gọi thẳng tục danh của trang chủ. Sau đó lại nghe nửa câu sau của Liễu Tàn Ngọc, không hẹn mà cùng nhìn về phía ngọc cầm rất ít khi rời khỏi người Liễu Tàn Ngọc. Thiếu chủ là vì tin tưởng bọn hắn mới đem cầm lưu lại sao. Trên gương mặt hai người thiếu nữ là nụ cười hồn nhiên.

Liễu Tàn Ngọc cũng không phải vì tin tưởng hai người bọn họ mới lưu lại cầm. Hắn không tin bất luận kẻ nào. Nếu Liễu Thi Mặc đi ra ngoài, không biết hắn sẽ mang mình đi nơi nào. Hơn nữa tránh không được chuyện người khác đụng tới cầm của hắn. Đúng vậy, cầm của hắn không cho bất luận kẻ nào đụng vào. Trừ chính hắn. . Bất luận kẻ nào đều không được. .

Trước cửa, Liễu Thi Mặc sớm sai người chuẩn bị tốt xe ngựa, cũng đã chờ ở đó. Chậm rãi hướng xe ngựa đi đến. Không cảm giác được Liễu Thi Mặc đã không kiên nhẫn . .

Thấy Liễu Tàn Ngọc tới trước mặt mình, mặc dù Liễu Thi Mặc cười nhưng trong thanh âm lại mang theo tức giận: “Ngươi không đến, Ta đã định kêu hạ nhân đi thỉnh ngươi đến rồi. .” Nhấn mạnh từ “thỉnh”, Liễu Thi Mặc dùng ánh mắt hàm chứa tức giận nhìn Liễu Tàn Ngọc. Nếu là người khác, Liễu Thi Mặc nói phải thỉnh hắn đi ra ngoài, tuyệt đối lập tức hiểu ra. Mà người trước mắt lại thản nhiên, căn bản không đem hắn để vào mắt.

Liễu Tàn Ngọc ôn hòa cười. Làm như không phát hiện Liễu Thi Mặc tức giận: “Kia, thật sự là ngượng ngùng. Sớm biết ngươi sẽ bảo người tới thỉnh ta. Ta nên chờ ở trong phòng.” Trong lời nói lại thêm một tia tiếc hận.

“Ngươi. .” Liễu Thi Mặc bị tức không nhẹ. . Hắn. . Rốt cuộc là cố ý hay vô tình. Theo sau lại nhụt chí nói: “Lên xe đi. .” Muốn giáo huấn hắn. Quả nhiên một mình mình bất lực.

Liễu Tàn Ngọc không chút khách khí lên xe. Tươi cười vẫn không thay đổi. Mặc dù Liễu Thi Mặc cũng có lúc tản mát ra lực uy hiếp nhưng tình cảm rất dễ dàng bại lộ. Đây là khuyết điểm trí mạng của hắn. Nghĩ thầm, nụ cười càng sâu. Bất quá người như thế dễ dàng nắm giữ.

“Đợi lát nữa. . Ta giới thiệu bằng hữu của ta cho ngươi nhận thức.” Liễu Thi Mặc mở miệng nói. Thấy Liễu Tàn Ngọc vẫn thể hiện một bộ dáng không sao cả. Lại tức giận. Xem ra mình phân phó hạ nhân đưa tin cho hắn là chính xác. Tuy rằng làm như vậy rất tiểu nhân. Nhưng người này không coi ai ra gì, sau lại đe dọa mẫu thân hắn. Cho nên làm thế cũng không có gì không đúng. .

Xe ngựa chạy một đường. Đến địa điểm Liễu Thi Mặc ước định. Xuống xe, nhìn thấy ba chữ Diễm Tương lâu, nhìn nhìn lại mọi người đứng trước cửa, Liễu Tàn Ngọc chọn mi hỏi: “Thanh lâu?” Sao hắn có thể không biết Diễm Tương lâu là thanh lâu lớn nhất Dực Hoa trấn. Là nơi náo nhiệt nhất của những thành trấn xung quanh khu vực này.

Nhìn nhìn Liễu Tàn Ngọc bên cạnh. Chẳng lẽ hắn chưa từng tới loại địa phương này? “Đúng vậy. . Nơi này là nơi tốt nhất Dực Hoa trấn. Không nghĩ ngươi chưa từng tới loại địa phương này.” Trêu đùa Liễu Tàn Ngọc. Liễu Thi Mặc muốn nhìn thấy biểu tình chán ghét từ trong mắt của hắn. Hắn thanh cao như vậy chắc chắn cảm thấy loại địa phương này thực chán ghét. Nhưng y thực sự thất vọng. Bởi Liễu Tàn Ngọc ngay cả kinh ngạc cũng không có, vẫn ôn nhu tươi cười như vậy.

“Không ngờ ngươi mang ta tới chỗ như thế này. . Chẳng lẽ muốn đem ta bán. .” Liễu Tàn Ngọc dùng bộ dáng đùa giỡn. .

“Cũng. . Vì sao ta phải bán ngươi. .” Liễu Thi Mặc khó hiểu hỏi. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận . . Chính mình lại mắc mưu hắn. .

Liễu Tàn Ngọc ha hả cười. Quả nhiên Liễu Thi Mặc thực dễ đối phó. .”Cũng đúng. . Nghĩ ta như vậy cũng bán không được vài văn tiền.” Làm như tiếc nuối lại làm như trêu đùa Liễu Thi Mặc.

Liễu Thi Mặc chưa kịp trả lời. Liền bị người đoạt trước: “Công tử cũng không thể nói như vậy. Lấy diện mạo công tử mà nói. . nhất định có thể bán với giá tốt. .” Một thân lả lướt. . Nữ tử mặc xiêm y hoàng sắc dùng thanh âm ngọt ngào nói với Liễu Tàn Ngọc.

“Tú bà thực hay nói giỡn. Chiếu lời ngươi nói, vậy ta có thể bán bao nhiêu bạc.” Liễu Tàn Ngọc cười nhìn nữ tử trước mắt, cố làm ra vẻ tò mò. .

Mà Liễu Thi Mặc đối với Liễu Tàn Ngọc đã không còn lời nào để nói. Thậm chí cùng người khác thương lượng bán bản thân với giá nào. Trên đời đâu có người như thế. Nếu chưa thấy qua, tuyệt đối hắn sẽ không tin, may mà trước mắt hắn liền có một. .

Tú bà nge vậy, kinh sợ. Nhưng nhiều năm kinh nghiệm giúp nàng lập tức khôi phục sự quyến rũ lúc trước: “Công tử thật sự là hảo nhãn lực. . Liền với đôi mắt độc đáo của công tử. Còn có khí chất này. . Đêm toàn bộ tiểu lâu của ta cũng mua không được.”

“Ha hả. . Ngươi thật biết đùa mà. . Nếu ngươi còn gọi nơi này là tiểu lâu, thì không biết cái dạng gì mới tính là đại lâu a.” Liễu Tàn Ngọc cười đáp. Theo cách nói của hắn. . Nếu như bộ dáng hiện tại của mình có thể đổi thanh lâu giàu có nhất Dực Hoa trấn này. Vậy bộ dáng lúc trước không phải đã đổi được cả trấn này sao.

“Ta cũng không phải người hay nói giỡn mà. . Công tử. . Đừng nhìn bề ngoài, Diễm Tương lâu tốt như vậy so ra lại kém hơn Dạ Vũ lâu ở Tích trấn.” Tú bà từ từ nói. Thấy Liễu Tàn Ngọc ngẩn người, liền hiểu rõ: “A nha. . Thật sự là ngượng ngùng mà. .Các công tử tới nơi này tìm vui. . Ta lại lôi kéo các ngươi ở ngoài cửa nói chuyện. . Mau mời tiến. .”

“Hảo. .” Không chút để ý trả lời tú bà. Trong lòng lại nghĩ tại sao nàng lại nói như vậy. Nếu theo lời nói, nghĩa là đem lâu của chính mình so sánh với Dạ Vũ lâu. Dạ Vũ lâu nhiều nhất chỉ là có chút danh tiếng. Lại không thể đánh đồng cùng thanh lâu trước mắt. Như vậy, mục mâu tử sắc hiện lên lãnh ý, nhất định tú bà này biết cái gì đó.

Liễu Thi Mặc ở một bên trừng mắt với tú bà. Tú bà này vẫn cùng Liễu Tàn Ngọc nói chuyện, căn bản không nhìn hắn. Thật không biết là mình mang Liễu Tàn Ngọc đến kỹ viện hay là Liễu Tàn Ngọc mang chính mình đến.

Lúc này tú bà mới thấy Liễu Thi Mặc. Lập tức ân cần nhận tiền: “Ô. . Đây không phải là Thi Mặc công tử sao. . Sao hôm nay lại có tâm tình tốt mà đến đây như vậy.” Nhìn nhìn lại Liễu Tàn Ngọc đứng bên cạnh hắn, kinh ngạc hỏi: “Các ngươi đi cùng nhau . . ?”

“Ân. .” Liễu Thi Mặc đối với bây giờ tú bà mới nhìn đến hắn, phi thường bất mãn. Một bên trả lời một bên lạnh lùng hừ một tiếng.

“Vị công tử này. . Vừa rồi có nhiều mạo phạm . .” Tú bà lập tức nói lời xin lỗi Liễu Tàn Ngọc. Người của Tàn Nguyệt sơn trang? . . Chẳng lẽ chính mình nhận sai ? . .

“Ha hả. . Là ta chủ động nói chuyện cùng ngươi, sao lại mạo phạm.” Liễu Tàn Ngọc vừa cười nói vừa quan sát biểu tình của tú bà. Trực giác nói cho hắn biết người này nhất định biết thứ gì đó. Hơn nữa. . Còn liên quan tới mình. Liễu Thi Mặc thấy mình lại sắp bị quên đi, vội vã ho khan vài tiếng, kéo sự chú ý của hai người nói: “Hoa Mộ Diệp đến đây không. .”

“Đến đây, đến đây. . Mộ Diệp công tử vừa mới đến.. Hai vị cũng mau vào đi. .” Tú bà vừa nói vừa đón hai người vào cửa.

Còn chưa nhập môn liền nghe thấy có tiếng đàn xa xưa bay tới. Vào cửa mới phát hiện nguyên lai là có người ở trên đài diễn tấu. Mà Liễu Tàn Ngọc lại nhăn mi. Thủ khúc này. . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui