Tàn Ngọc Li Thương

Liễu Tàn Ngọc mới vừa đi đã gặp phải Tiểu Thúy: “Tàn Ngọc thiếu chủ. . Tại sao ngươi lại ở chỗ này. . Không phải trang chủ…” Lời còn chưa dứt liền bị Liễu Tàn Ngọc ngắt lời: “Tiểu Thúy. . Biết mẫu thân ta trước kia ở nơi nào không. .” Nhìn Tiểu Thúy cười nói. .

Nhìn Liễu Tàn Ngọc tươi cười vạn phần mê người. Tiểu Thúy mặt ửng đỏ trả lời: “Nghe người ta nói là ở Vũ Thải các, phía sau bên trái Tiêu Vân các. Tuy rằng phu nhân mất nhưng trang chủ tựa hồ vẫn phân phó hạ nhân đi quét tước. .”

“Nga. . Thật sao. .” Liễu Tàn Ngọc nhìn phương hướng Tiểu Thúy chỉ, thản nhiên trả lời. Sau đó cúi đầu cười nói: “Cám ơn nhiều. .” Liền bước nhanh tới Vũ Thải các.

Tiểu Thúy nhìn bóng dáng Liễu Tàn Ngọc rời đi, hơi giật mình nói: “Tàn ngọc Thiếu chủ. . Không luyện công. . Được sao? . .” Lại đột nhiên nhớ tới nụ cười của Liễu Tàn Ngọc, hai má đỏ bừng mạnh mẽ lắc đầu: “Ta đang suy nghĩ gì chứ. . Bất quá Tàn Ngọc thiếu chủ thật sự thực rất ôn nhu. .”

Không mất nhiều thời gian, Liễu Tàn Ngọc liền tìm được Vũ Thải các. . Xem ra Tiểu Thúy không lừa hắn. Nhìn quanh vườn một chút liền đi từ từ vào. . Trước mặt chỉ có một gian phòng, đẩy cửa vào phòng nhìn quanh bốn phía, quả nhiên là phòng của nương, cùng với phòng lúc trước bố trí giống nhau như đúc. Dựa vào trí nhớ, Liễu Tàn Ngọc đẩy cửa nội thất. Đập vào mắt là tấm mành bạch sắc.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ vào trong phòng. Bạch liêm dường như trong suốt. . Người giống như đi vào tiên cảnh. . Sẽ bị sự thanh nhã của căn phòng này hấp dẫn. Cúi đầu cười cười, Liễu Tàn Ngọc đi đến trước đài trang điểm. Lấy tay vuốt ve xuống đài tử mà ngay cả một hạt bụi đều không có. ” Không quên sao. . Nếu nương biết nhất định rất vui vẻ.” Liễu Tàn Ngọc vuốt ve khối ngọc vỡ, nhẹ nhàng nói: “Vật kia nhất định cũng ở trong này . .” Thân thủ kéo ngăn kéo. Bên trong lại trống không. Sao có thể!!! Xem hết ngăn kéo cùng mọi nơi trong phòng lại không tìm được vật mình cần. “Không phải là tin tức bị sai chứ. .” Có lẽ đã bị Liễu Tàn Nguyệt vứt bỏ. Dứt bỏ chuyện phiền toái lúc trước, Liễu Tàn Ngọc thản nhiên quét mắt một lần trong phòng.

Đi đến bên giường. . Khinh giúp chạm vào sa liêm bạch sắc. . Lại như nhớ tới cái gì, cầm lấy khối bán ngọc bên hông treo trên móc giữ sa liêm: “Như vậy là có thể đi. . Nương. .” Nói xong không hề lưu luyến ly khai căn phòng. Xem ra vật kia không còn ở nơi này. .

Trên đường trở về thấy Liễu Thi Mặc ở trong hoa viên, cúi đầu không biết đang làm cái gì. Có chút ngạc nhiên liền đi lại gần nhìn nhìn. Đúng là đang đếm hoa.

“Đi tìm hắn. . Không đi tìm hắn. . Đi tìm hắn. . Không đi tìm hắn. .” Liễu Thi Mặc đích thực đang đếm hoa. Hoàn toàn không cảm thấy Liễu Tàn Ngọc tới gần. .

“Thi Mặc, ngươi muốn đi tìm ai thế. .” Tiến đến bên tai Liễu Thi Mặc. Liễu Tàn Ngọc nhẹ nhàng nói. “A. .” Cũng không nghĩ Liễu Thi Mặc phản ứng mạnh như vậy..nhảy dựng lên, thối lui cách Liễu Tàn Ngọc chừng năm bước dài, mặt đỏ lên: “Ngươi. . Ngươi. . Ngươi. . Ngươi. . Tại sao lại ở chỗ này. .”

Nhìn Liễu Thi Mặc trước mắt. Liễu Tàn Ngọc kích động muốn cười. . Người này thật thú vị mà: “Ân. . Chính là lạc đường mà thôi. . Tàn Nguyệt sơn trang quá lớn. . Nhìn thấy Thi Mặc muốn đến chào hỏi. . Không nghĩ tới. . dọa ngươi sao. . Ha hả. .”

“Ngươi vẫn rất vui vẻ sao. .” Liễu Thi Mặc than thở, sao luôn để cho Liễu Tàn Ngọc thấy bộ dáng xấu mặt của mình chứ.

Liễu Tàn Ngọc nhìn Liễu Thi Mặc bộc lộ tính tình hài tử, tiếu ý trên mặt càng đậm: “Đúng vậy. . Ta rất vui vẻ. .”

Nghe vậy Liễu Thi Mặc đỏ mặt trừng mắt nhìn Liễu Tàn Ngọc. Qua nửa ngày mới xấu hổ nói: “Ngươi nghe được sao. .”

Liễu Tàn Ngọc lại giả bộ nghi hoặc. Nhìn Liễu Thi Mặc nói: “Ta nghe được cái gì ? . .”

“Ngươi nghe được đúng không. .” Liễu Thi Mặc rốt cục nhịn không được hét lớn. .

“Ta thật sự cái gì cũng không có nghe đến nga. .” Che lỗ tai. . Liễu Tàn Ngọc nhìn sang một bên, tỏ vẻ nghe được thì thế nào. Ngoài miệng nói cùng biểu hiện trên mặt hoàn toàn tương phản.

Liễu Thi Mặc nắm chặt ta. Tính cách người này thật sự là quá tồi tệ. . Tiến lên bắt lấy cổ áo Liễu Tàn Ngọc lớn tiếng: “Ngươi quả nhiên nghe được. .” Thật sự là hận không thể đánh người luôn đùa giỡn mình một trận.

Bị Liễu Thi Mặc túm cổ áo, Liễu Tàn Ngọc không có tức giận. . Giương mắt nhìn Liễu Thi Mặc so với chính mình cao hơn, nở nụ cười nói: “Kia. . Ngươi rốt cuộc muốn đi tìm ai . .” Nói vân đạm phong khinh lại khiến cho Liễu Thi Mặc bị đả kích rất lớn.

Nghe vậy Liễu Thi Mặc lập tức buông Liễu Tàn Ngọc xuống. Trừng lớn mắt nhìn Liễu Tàn Ngọc: “Ai nói ta muốn đi gặp ngươi. .”

“Ta cái gì cũng chưa nói. . Là chính ngươi nói . .” Sửa sang lại cổ áo của mình, Liễu Tàn Ngọc cười nói.

“Ách. .” Nghe vậy Liễu Thi Mặc nhất thời thất thần. Quả nhiên chính mình lại nhảy vào cái bẫy do hắn bày ra. Vì sao mình luôn đấu không lại hắn. . A. . Thương thiên a. . Cho dù một lần cũng tốt. . Làm cho ta thắng hắn đi. . Liễu Thi Mặc đang lo lắng mở miệng như thế nào lại bị Liễu Tàn Ngọc mỉa mai.

“Ha hả. . Nếu phải nói xin lỗi. . Vậy không cần . . Bởi vì ta đã tốt lắm nga.” Kéo xuống vải trắng vây lấy bàn tay bị thương của mình. Liễu Thi Mặc nhìn lại quả nhiên miệng vết thương đã tốt. Nhưng lại nhìn không ra một chút dấu vết bị thương, như thế nào lại nhanh như vậy. Nhìn thấu nghi hoặc của Liễu Thi Mặc, Liễu Tàn Ngọc nói: “Kì Linh cao quả nhiên dùng tốt lắm a.”

Liễu Thi Mặc nghe vậy ngơ ngác. Liễu Tàn Ngọc cười cười liền chuẩn bị rời đi. Rồi lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó, quay đầu nói với Liễu Thi Mặc: “Đúng rồi. . Không được nói cho người khác biết gặp qua ta nga. .” Lúc Liễu Thi Mặc muốn hỏi vì sao, Liễu Tàn Ngọc đã tiếp tục nói: “Còn có. . Bộ dáng ngươi đếm hoa thực đáng yêu a. . Ha hả…” Nói xong liền vui tươi hớn hở ly khai. Hoàn toàn không nhìn Liễu Thi Mặc đang gầm rú phía sau.

“Liễu Tàn Ngọc. . Ngươi hỗn đản. .” Liễu Thi Mặc tức giận hét lớn. Một lát lại nói thầm: “Cái gì đáng yêu a. . Thật là. .”

Đi đến Hàn Vân các mới nhớ tới lời Liễu Tàn Nguyệt nói. Bị Liễu Thi Mặc làm mất nhiều thời gian. Liễu Tàn Nguyệt khẳng định đã trở lại, nếu trở về sẽ bị mắng, trốn là thượng sách. Đi một vòng quanh cây đại thụ mấy trăm năm bên cạnh hồ. . Liễu Tàn Ngọc linh hoạt trèo lên. Thuận tiện đem mình che dấu dưới là cây tươi tốt. Không ngờ trên cây này lại có thể thấy toàn cảnh núi Phong Linh: “Mùa thu tới, nơi này nhất định có thể nhìn thấy rừng Phong đỏ rực.” Liễu Tàn Ngọc vừa nghĩ vừa nói.

“Đích xác. .”Liễu Tàn Nguyệt đứng ở một bên nói. .

Liễu Tàn Ngọc hoảng sợ: “Liễu Tàn Nguyệt. . A. .” Suýt nữa rớt xuống, may mắn Liễu Tàn Nguyệt đúng lúc đỡ hắn. .

Liễu Tàn Nguyệt không thèm để ý Liễu Tàn Ngọc gọi thẳng tên hắn như vậy. Thản nhiên ân một tiếng. .

Chính mình không cảm giác được y tới gần. Quả nhiên thực lực quá khác biệt sao. Đang nghĩ tới, Liễu Tàn Ngọc lại nghe thấy Liễu Tàn Nguyệt thản nhiên nói: “Ngươi quả nhiên không có luyện tập. .” Nghe không ra hỉ giận. .

Ngẩn người. . Ngốc lăng: “Làm sao ngươi biết ta ở đây. .” Liễu Tàn Ngọc lập tức nói sang chuyện khác. Lúc nói ra những lời này thì thầm kêu không xong. .

“Ngọc nhi của ta núp chỗ nào ta tự nhiên biết.” Nhìn Liễu Tàn Ngọc nghe vậy, trên mặt có chút kinh ngạc. Liễu Tàn Nguyệt tươi cười tiếp tục nói: “Không biết Ngọc nhi đã chuẩn bị nhận trừng phạt hay chưa.”

Quay trái quay phải, phát hiện mình ở trên cây không có nơi nào để đào tẩu. Cũng không thể dùng khinh công, xấu hổ cười cười: “Phụ thân. . Hôm nay coi như xong đi. .”

“Ngọc nhi. . Chẳng lẽ muốn tiếp tục sao. . Bất quá ta là không ngại nhìn ngươi đứng tấn. .” Liễu Tàn Nguyệt cười nói. .

“Không cần. .” Nghe được lời nói của Liễu Tàn Nguyệt, không cần suy nghĩ liền từ chối. Bảo mình đứng tấn. . Đừng nói giỡn chứ. . Nam nhân này bình thường so với băng còn lãnh hơn, sao bây giờ nhiều lời như thế. Còn tươi cười thỏa mãn.

“Như vậy. . Ngọc nhi muốn thế nào. .” Liễu Tàn Nguyệt cười làm cho Liễu Tàn Ngọc cảm thấy một trận rét lạnh. Nếu như mình nói cái gì cũng không muốn làm. Y có thể bắt mình đứng tấn hay không hơn nữa còn tăng thêm thời gian? Nhìn nhìn người trước mắt tuy rằng vẫn cười lại mang theo cảm giác áp bách. Y tuyệt đối làm như vậy! ! ! . .

“Ngọc nhi đã suy nghĩ kỹ sao. .” Liễu Tàn Nguyệt thản nhiên nói. . Ngữ trung lại mang theo một chút hờn giận.

Nhìn Liễu Tàn Nguyệt, Liễu Tàn Ngọc thật sự không dám tưởng tượng chọc giận y sẽ thành dạng gì. Cuối cùng vẫn quyết định thỏa hiệp. Hắn cũng không muốn đứng tấn: “Vẫn là. .trừng phạt. .” Liễu Tàn Ngọc rầu rĩ nói thầm.

Liễu Tàn Nguyệt nghe vậy nhíu mày, thu hồi ý cười nói: “Chán ghét như vậy sao?”

Phát giác tâm tình Liễu Tàn Nguyệt đột nhiên không tốt, Liễu Tàn Ngọc không biết mình lại làm sao khiến y…. Bất đắc dĩ giải thích: “Không phải chỉ là không ngờ tới bị người tìm ra nhanh như vậy . .” Lại nghĩ tại sao mình phải giải thích. . ?

Liễu Tàn Nguyệt nghe vậy ngẩn người, con ngươi phỉ thúy tràn ngập ôn nhu cùng tiếu ý: “Kia hiện tại bắt đầu trừng phạt . .”

“A. . ? Ở trên cây. . ? . . Ngô. .” Liễu Tàn Ngọc còn chưa kịp phản ứng môi Liễu Tàn Nguyệt đã áp đến. Khẽ cắn đôi môi mềm mại của Liễu Tàn Ngọc. Đầu lưỡi khẽ liếm khiến Liễu Tàn Ngọc cảm thấy môi mình một trận tê dại.

Luôn đột nhiên hôn như vậy. Liễu Tàn Ngọc căm giận nghĩ. Trừng mắt nhìn Liễu Tàn Nguyệt trước mắt. Lại không biết lúc hắn trừng mắt cũng hấp dẫn như vậy. Liễu Tàn Nguyệt bị người trước mắt này làm cho động tâm. Hôn càng sâu. .

Đột nhiên bị Liễu Tàn Nguyệt tăng thêm khí lực, trở tay không kịp suýt nữa té xuống Liễu Tàn Ngọc vươn hai tay gắt gao ôm cổ Liễu Tàn Nguyệt. Bởi vì kinh sợ cánh môi hơi hơi mở ra giống như nghênh đón Liễu Tàn Nguyệt tiến vào. Đầu lưỡi Liễu Tàn Nguyệt lưỡi nhanh chóng lách vào trong miệng Liễu Tàn Ngọc. Cùng lưỡi của Liễu Tàn Ngọc dây dưa . . . Như muốn đem hắn nuốt vào.

Ôm Liễu Tàn Ngọc đã thở gấp trong ngực. Liễu Tàn Nguyệt ôn nhu cười. . Hôn lên mái tóc đen như tơ lụa. . Ngọc nhi. . Nếu như có một ngày ngươi ly khai ta. Ta nên làm gì bây giờ. .

Trong bóng đêm. Một bóng đen lẳng lặng nhìn cảnh này. Không lâu liền nhanh chóng ly khai. .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui