Tàn Ngọc Li Thương

Đêm tối. Trăng sáng bị mây che khuất. Trong hoàng cung một mảnh yên lặng. Hai thân ảnh hồng sắc xuyên qua trong cung. Đột nhiên một thân ảnh hồng sắc dừng lại: “Hồng Tú. . Ngươi ở chỗ này chờ . .” Nói xong liền nhanh chóng dựa theo bản đồ lúc trước xem qua hướng ngự thư phòng, rời đi. Sở Hồng Tú có chút bất an nhìn bóng dáng Liễu Tàn Ngọc. Lập tức ẩn ở tại một cây phong nhuộm đỏ.

Liễu Tàn Ngọc nhanh chóng xuyên qua trong cung. Tránh được cấm vệ quân, lại thay đổi lộ trình hướng tẩm cung hoàng đế đi tới. Chiếu lúc này hoàng đế hẳn còn đang phê duyệt tấu chương. Mà giờ khắc này tẩm cung lại đèn đuốc sáng trưng. Có mấy người thị vệ ở cửa còn chưa kịp phản ứng lại. Liễu Tàn Ngọc đã vào thẳng nội thất.Chủy thủ ra khỏi vỏ liền kề trên yết hầu Liễu Vô Khuynh.

Một mảnh hồng sắc bỗng nhiên xuấtt hiện trước mắt mọi người. Thị nữ kinh ngạc lại lập tức phản ứng hét lớn: “Người mau tới. . Có thích khách. .” Thị vệ nghe thấy nhanh chóng nhảy vào nội thất liền gặp Liễu Tàn Ngọc một thân hồng y đang bắt giữ thái tử Thiên Lại quốc Liễu Vô Khuynh.

Liễu Tàn Ngọc cười cười nhẹ giọng vào bên tai Liễu Vô Khuynh: “Xem ra hoàng cung này còn có chút cao thủ. Bất quá sao hắn không phái nhiều nhân thủ cho ngươi. Rõ ràng biết hôm nay ta sẽ tới đi. .” Phiêu mắt nhìn nữ tử ban đầu chỉ kinh ngạc một chút liền khôi phục trấn định, Liễu Tàn Ngọc nhẹ nhàng nói.

Thị vệ đi đầu gặp thích khách không hề động dung. Không khỏi có chút kinh hoảng nhưng lấy dũng khí kêu to lên: “Thích khách lớn mật. . Còn không buông thái tử điện hạ ra. Có lẽ còn có đường sống.” Thấy Liễu Tàn Ngọc cười lạnh. Tuy là đẹp đẽ vô cùng lại giống như gió đông rét lạnh đến thấu xương. Người nói chuyện không khỏi toát ra một thân mồ hôi lạnh. Vẫn đứng nhưng không dám nhìn thẳng Liễu Tàn Ngọc. Nghĩ thầm sao mình lại không hay ho như vậy. Để thích khách tới vào thời điểm đang làm nhiệm vụ. Lùi bước, nếu hoàng thượng tới chắc chắn sẽ chết thảm. Không lùi. . Thiếu niên trước mắt kia mặc dù vận hồng y nhưng từ trong xương cốt lộ ra lãnh lẽo, nói không chừng trong nháy mắt mình liền chết dưới đao của hắn. Tiến không được mà lùi cũng không xong. Mồ hôi lạnh chảy ròng, cuối cùng bất động tại chỗ.


Liễu Vô Khuynh nghe vậy lại như không cảm giác được chủy thủy đang đặt trên cổ mình, lạnh nhạt nói: “Cao thủ phụ hoàng cho ta bị ta đuổi đi. . Ngẫm lại ngươi phải là phía sau đến. .”

“Nga? . . Vì sao lại đuổi đi? . .” Liễu Tàn Ngọc bình thản hỏi, mục mâu tử sắc dừng lại trên người thị nữ: “Không mời bệ hạ các ngươi tới một lần?” Ngoài miệng tuy là hỏi nhưng đoản chủy thủ lại kề sát cổ Liễu Vô Khuynh.

Thị nữ mặc dù kinh ngạc bởi vì người này bảo mình đi thông báo như thế. Nhưng nàng nhanh chóng lại mỉm cười nói: “Nếu thỉnh bệ hạ tới. Nói vậy các hạ càng không có cơ hội đào thoát. .”

“Nếu. . Đi thỉnh phụ hoàng đến. .” Liễu Vô Khuynh lại thản nhiên ngắt lời. Nữ tử được gọi là thị nữ quả thực không thể tin được vào lỗ tai của mình. . Nhưng thấy Liễu Vô Khuynh không chút sợ hãi. Cho rằng hắn tự có biện pháp liền vận khinh công đến ngự thư phòng thông báo. .

Thấy người đi rồi, Liễu Vô Khuynh mở miệng nói: “Là Tiêu Kình cho ngươi tới giết ta.” Dừng một chút thấy người phía sau đẩy hắn. Liền theo hắn hướng ngoài phòng đi đến. Thị vệ thấy cũng không dám ngăn trở sợ vạn nhất xảy ra chuyện gì. Chờ Liễu Tàn Ngọc đứng lại, Liễu Vô Khuynh còn nói: “Hắn có thể phái Tàn Ngọc ngươi tới, ta đây liền không lẩn trốn. Nếu Tàn Ngọc muốn giết ta, cho dù ta trốn như thế nào cũng không có khả năng thoát. Huống hồ ta nói rồi, mệnh của ta là của ngươi.” Lời nói bình thản vô ba làm từng người ở chỗ này nghi hoặc. Sao lại có cảm giác thái tử điện hạ dường như nhận thức người này? . .


Liễu Tàn Ngọc nghe vậy lại nở nụ cười, thu đi hơi thở lãnh lệ quanh thân, nhìn xa xa có mấy người đang tới. Nhìn trong đám người, người một thân minh hoàng, Liễu Tàn Ngọc nói: “Ta tới giúp ngươi xác nhận vị trí của ngươi ở trong lòng hắn. .” Cảm thấy được người rong ngực cứng đờ. Khóe miệng nở nụ cười: “Ta nói rồi. . Trừ phi người Điệp môn phản bội ta. . Bằng không ta quyết không tùy ý gạt bỏ. . Nhiệm vụ cũng giống nhau. .”

Trong khẩu khí của Liễu Tàn Ngọc mơ hồ để lộ ra kiên định lại làm cho Liễu Vô Khuynh cảm thấy trong lòng như có một dòng nước ấm. Lập tức cũng nở nụ cười: “Tàn Ngọc, ngươi vẫn giống như trước đây rồi lại dường như có điểm không giống . .” Liễu Tàn Ngọc nghe vậy cũng chỉ cười cười. . Vẫn chưa trả lời.

Lúc này người chung quanh mới phát hiện nguyên lai thích khách vạn hồng y nhưng cũng có đôi mắt tử sắc. Hơn nữa thái tử cùng hắn có vài phần tương tự. . Sao lại thế này? . .

Mà khi Liễu Liệt Khi tới lại nhìn thấy nụ cười khó gặp của Liễu Vô Khuynh, nhưng lại vì thích khách kề kiếm trên cổ một bên mà cười. Không khỏi có tia ghen tị quẩn quanh trong lòng. Giương mắt nhìn hai đôi mắt tử sắc. Không khỏi cả kinh, lại lập tức khôi phục thần sắc ác liệt. Cảm thấy hình như có chút hiểu rõ: “Ngươi muốn trẫm dùng cái gì trao đổi khuynh nhi.” Tuy là như thế nhưng trong ngữ khí vẫn có một ít lo lắng cùng tức giận.


“Hoàng gia lưu truyền hai viên ngọc lưu ly, Hoàng Thượng chắc hẳn là biết. Lấy hai viên ngọc lưu ly kia đổi thái tử một quốc hẳn là không quá.” Liễu Tàn Ngọc thản nhiên nói xong. Trên khuôn mặt tươi cười là biểu tình giống hệt Liễu Vô Khuynh lúc nãy. . Lạnh nhạt không sợ. .

Một vị quan viên đứng bên cạnh Hoàng Thượng tiến lên thong dong nói: “Chắc hẳn các hạ biết ngọc lưu ly là vật tổ tiên truyền xuống không thể truyền cho ngoại nhân.”

Liễu Tàn Ngọc giống như không nghe thấy, nhìn thẳng Liễu Liệt Khi nói: “Hai viên ngọc lưu ly tổ tiên truyền lại là không đáng đổi thái tử sao. .” Hắn cảm giác Vô Khuynh từ sau khi Liễu Liệt Khi đến thân thể liền cứng ngắc. Tuy rằng biểu tình không có biến hóa gì. Nhưng thực để ý câu trả lời của Liễu Liệt Khi.

“Người tới. . Đem hai viên ngọc lưu ly trong phòng trẫm đến. .” Liễu Liệt Khi trầm giọng nói, nguyên bản quan viên kia còn muốn phản bác. Nhưng bị hắn mắt lạnh quét qua liền lui xuống không dám nhiều lời. Mà một vị quan khác ngay từ đầu nhìn chăm chú vào Liễu Tàn Ngọc, đến bây giờ mới mở miệng nói: “Không biết các hạ có phải là người của thiên thần tộc.”

Mọi người nghe vậy cả kinh, lại ngại Liễu Liệt Khi ở đây không dám nhiều lời: “Phải thì như thế nào? Không phải thì như thế nào? Ta chỉ là tới lấy đồ.” Khó thấy được Liễu Tàn Ngọc trả lời với người không quan hệ. Liễu Vô Khuynh hiển nhiên có chút kinh ngạc, nâng mắt thấy biểu tình trên mặt Liễu Tàn Ngọc không hề biến hóa. Hắn không hiểu Tàn Ngọc có thực sự thay đổi hay không? . .

Đón nhận tầm mắt Liễu Vô Khuynh. Liễu Tàn Ngọc cười cười không nói gì. Quan viên kia cũng không mở miệng hỏi lại. Mà quanh thân Liễu Liệt Khi lại tản mát ra lãnh khí.


Nguyên bản người đi lấy hai viên ngọc lưu ly l đã trở lại. Liễu Liệt Khi lấy ngọc lưu ly liền hướng Liễu Tàn Ngọc phao đi. Liễu Tàn Ngọc tay trái tiếp nhận hòm. Mở ra, đích thật là hai viên ngọc lưu ly tản ra hai quang mang lục lam bất đồng. Mới vừa thu vào trong ngực. Liễu Liệt Khi liền không kiên nhẫn mở miệng nói: “Ngươi có thể thả Khuynh nhi . .” Mọi người có chút kinh ngạc. Hôm nay hoàng thượng làm sao vậy? Cảm thấy được tức giận rồi lại không biết tức giận cái gì.

Liễu Tàn Ngọc nghe vậy nhìn người đang trừng mắt, tà mị cười. Chuyển qua đầu Liễu Vô Khuynh, hôn lên môi hắn: “Những người đó. . Ta sẽ xử lý.” Dứt lời liền xoay người vận khinh công bay qua tường.

Theo góc độ của Liễu Liệt Khi thấy được Liễu Tàn Ngọc hôn môi Liễu Vô Khuynh. Ghen tị cùng tức giận không ngừng lan tràn ở ngực: “Đi. . bắt lấy hắn cho ta. . Bằng không toàn bộ giết. .”

Liễu Tàn Ngọc lại như cố ý chờ bọn họ đuổi theo. Dùng khinh công nhảy vài bước. Dừng một chút chờ rồi lại thi triển khinh công. Liễu Tàn Ngọc đang chuẩn bị tìm một chỗ dừng lại thì nghe bên tai hình như có tiếng chuông.

“Đinh linh. . Đinh linh. .” Làm như ở gọi về. . Liễu Tàn Ngọc bị tiếng chuông hấp dẫn, nhanh chóng dời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận