Tàn Ngọc Li Thương

Sau khi vào phòng Liễu Tàn Nguyệt liền ấn Liễu Tàn Ngọc ngồi xuống ghế. Chính mình lại ngồi bên kia không nói lời nào. Hơi thở trong phòng dần dần ngưng kết. Lúc này Tiểu Thúy bưng trà xuất hiện ngoài cửa. Được Liễu Tàn Nguyệt đồng ý liền tiến vào. Vì hai người rót trà sau đó đưa cho Liễu Tàn Ngọc. Lúc Liễu Tàn Ngọc tiếp nhận chén trà thì rút chủy thủ đâm tới.

“Keng . . .” Theo thanh âm đao rơi xuống đất là biểu tình không thể tin được của Liễu Tàn Ngọc cùng Tiểu Thúy.

Liễu Tàn Ngọc nguyên bản chuẩn bị tự mình động thủ. Cũng không ngờ Liễu Tàn Nguyệt thế nhưng sớm hơn mình một bước, dùng cánh tay của bản thân đỡ đao. Liễu Tàn Ngọc kinh ngạc rất nhiều nhưng lại cảm thấy có một tia vui sướng. Vì cái gì? Bởi vì y để ý mình sao? . .

Tiểu Thúy rất nhanh phản ứng lại, lùi sau mấy bước nói: “Trang chủ, thật không ngờ ngươi lại chắn một đao kia. Biết rõ Tàn Ngọc thiếu chủ sẽ đánh trả, vẫn cản một đao. Quả là một vị phụ thân yêu thương nhi tử a.” Thấy Liễu Tàn Nguyệt nghe vậy vẫn bất vi sở động, còn nói thêm: “Bất quá. . Mệnh của người cũng sẽ kết thúc dưới đao này đi.” Còn chưa có nói xong lại bị người phía sau chế trụ: “Có ý gì. . ?” Tần Bích Sương vừa đến Hàn Vân, thấy tình cảnh lập tức ngăn bắt lấy Tiểu Thúy. .

Mà Tiểu Thúy không phản kháng nhìn Liễu Tàn Ngọc, trong mắt có hơn vài phần cảm xúc khác: “Tàn Ngọc thiếu chủ. . Không. . Điệp môn chủ. . Nên biết trúng cổ độc không nhất định sẽ chết nhưng nếu sau khi trúng cổ lại trúng những thứ độc khác chắc chắn sẽ chết. Trừ phi có giải dược của Tiêu môn chủ. .”


Hai bàn tay dưới ống tay áo của Liễu Tàn Ngọc nắm chặt. Mặt ngoài lại bình tĩnh hỏi: “Tiêu Kình ở nơi nào. .”

Nghe vậy Tiểu Thúy nở nụ cười. Làm như trào phúng lại làm như bi thương: “Ngươi quả nhiên thực để ý hắn a. .”

Liễu Tàn Ngọc lại như là không có nghe thấy: “Tiêu Kình ở nơi nào. .” Thanh âm trở nên lãnh lệ. . .

“Ngươi chẳng lẽ không tò mò vì sao ngươi không trúng cổ độc ư. Nói đúng ra độc kia vốn là hạ trên người của ngươi. Ngươi hẳn là biết. .” Nhìn khuôn mặt Liễu Tàn Ngọc không chút thay đổi nhưng trong mắt đã có ý lảng tránh. Tiểu Thúy lại tiếp tục nói: “Kỳ thật lần đó. . Bốn chén trà đều bị Mạt hạ cổ. Nhưng một chén trong đó, cũng chính là chén ngươi uống, ta đã thay đổi. . Ha hả. . Thực buồn cười . . Ta lại không làm tròn nhiệm vụ Tiêu môn chủ giao. . Càng buồn cười chính là ta lại vì ngươi mà lừa. . Ngươi biết tại sao không? . . Bởi vì ta không muốn nhìn thấy ngươi ngồi một mình, mang theo nụ cười giả dối. ! ! ! Mỗi lần qua Điệp môn thấy ngươi ngồi một mình tựa như con rối không có cảm giác, gặp người đến liền tươi cười che dấu cảm xúc. Nhưng đến nơi này ngươi không giống. . Ngươi nở nụ cười thực sự. . Cười chân thật . . Không giống lúc trước hư ảo như vậy . . Cho nên ta nghĩ có lẽ như bây giờ mới thật là ngươi. .” Tiểu Thúy còn muốn nói tiếp lại bị Liễu Tàn Ngọc ngắt lời.

“Ta đã nói rồi. . Liễu Tàn Ngọc các ngươi nhận thức căn bản không tồn tại.” Liễu Tàn Ngọc lạnh lùng nói, nhưng trong lòng phi thường lo lắng. Nếu không có giải dược trong khoảng thời gian một chén trà nhỏ, Liễu Tàn Nguyệt có lẽ sẽ chết.

“Ngươi lừa gạt mình. . Ngươi rõ ràng hiểu. . Vì sao lừa gạt chính mình. Nếu thật sự không tồn tại vậy ngươi hiện tại lo lắng cái gì. .” Lập tức cười cười nói: “Ngươi đụng tới chuyện của trang chủ liền che dấu không được tâm tình của mình . . Ha hả. . Phốc. .” Một ngụm máu tươi phun ra.

Tần Bích Sương cả kinh. Không cẩn thận thả tay. Nguyên bản nghĩ mình sẽ ngã trên mặt đất, Tiểu Thúy hai mắt nhắm nghiền cũng không ngờ mình rơi vào một vòng tay lạnh lẽo. Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm Liễu Tàn Ngọc: “Ngươi. .”

“Ha hả. . Vô dụng. . Nguyên bản muốn chết trên tay ngươi. . Nhưng không có thành công. .” Nở nụ cười, Tiểu Thúy từ trong lòng lấy ra một túi đồ đặt trong tay Liễu Tàn Ngọc: “Thực xin lỗi. .” Đây là câu nói cuối cùng sau khi Tiểu Thúy nhắm mắt. Trên mặt nàng vẫn nở nụ cười, là nụ cười hạnh phúc. Có thể chết trong lòng ngươi có lẽ cũng là một loại hạnh phúc.


Liễu Tàn Ngọc nổi lên một cỗ cảm xúc kì quái. Cảm giác giống như khi mẫu thân chết đi. Là bi thương năm đó bị chính mình quên đi. Liễu Tàn Ngọc buông Tiểu Thúy xuống, mở ra túi dược kia. Xác định là giải dược sau liền ngã vào trong trà lúc trước Tiểu Thúy rót. Đưa cho Liễu Tàn Nguyệt vẫn chưa nói tiếng nào. Liễu Tàn Nguyệt tiếp nhận uống xuống.

“Cây Diên Hồ Sách. . . Cam Thảo. . Chử một canh giờ cho hắn uống.” Mắt dán chặt trên cánh tay đang chảy máu của Liễu Tàn Nguyệt.

Tần Bích Sương vừa gọi người đem phòng dọn sạch sẽ, nghe thế khó tránh khỏi nghi hoặc đối với Liễu Tàn Ngọc, vì sao biết rõ giải dược như thế. Nhưng nhìn đến ánh mắt Liễu Tàn Ngọc liền lập tức phản ứng, phải trị liệu miệng vết thương cho Liễu Tàn Nguyệt trước. Cũng không ngờ vừa muốn giúp y băng bó lại bị Liễu Tàn Ngọc ngăn cản: “Ta làm . . . Ngươi đi chử dược. .” Cũng không ngẩng đầu lên, vì Liễu Tàn Nguyệt bôi thuốc băng bó, tốc độ kia so với nàng còn nhanh hơn. Vừa định mở miệng nàng lại thấy được trong mắt Liễu Tàn Nguyệt có ý tứ đuổi người. Thức thời thối lui. . Tùy tiện đóng cửa lại. .

Liễu Tàn Ngọc băng bó xong cho Liễu Tàn Nguyệt, có chút không biết làm sao, đứng lên. Không khí xấu hổ lan tràn trong phòng. Rốt cục Liễu Tàn Nguyệt nói chuyện: “Con bướm trên mặt ngươi, sao lúc trước lại biến mất. .”

Liễu Tàn Ngọc nghe vậy ngây ngẩn cả người. Lo lắng nói: “Từ rất lâu trước kia . . . Chỉ cần trúng độc trên mặt sẽ hiện lên con bướm.” Cũng không nói thêm gì nữa.

“Lúc nghiêm trọng, có phải đôi mắt sẽ biến thành hồng sắc (màu đỏ) hay không.” Liễu Tàn Nguyệt lạnh lùng nói, trong khẩu khí không che dấu được tức giận. mục mâu phỉ thúy trong như nước gắt gao nhìn chằm chằm mục mâu tử sắc.


Liễu Tàn Ngọc tránh đi tầm mắt, không nói lời nào. Lập tức cổ tay bị Liễu Tàn Nguyệt giữ chặt hướng dục trì đi đến. Vì che dấu xấu hổ, Liễu Tàn Ngọc hỏi: “Làm cái gì. .”

Liễu Tàn Nguyệt cũng không quay đầu lại nói: “Tắm rửa. .” Khi nói chuyện đã đi tới dục trì.

“Thương thế của ngươi không thể đụng vào nước.” Liễu Tàn Ngọc nói, ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, bất quá Liễu Tàn Nguyệt như không nghe đến. Nhìn đạm tử y dính đày máu tươi. Trong mắt ám quang lưu chuyển, thân thủ cởi thắt lưng Liễu Tàn Ngọc.

Giữ chặt tay Liễu Tàn Nguyệt đang muốn giải thắt lưng của mình, nói: “Ta tự mình làm. .” Cũng không ngờ đột nhiên bị Liễu Tàn Nguyệt áp đảo. Tuy rằng trên mặt đất là thảm dày, nhưng vẫn có điểm đau, mày liễu hơi nhíu, trợn mắt đã thấy mặt Liễu Tàn Nguyệt gần trong gang tấc.

“Ngọc nhi. .” Liễu Tàn Nguyệt thấp giọng kêu. .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận