Tàn Ngọc Li Thương

Phòng tối âm lãnh không có một tia ánh mặt trời nào có thể rọi tới. Hai bên là đuốc cháy sáng làm nổi bật khuôn mặt tái nhợt. Tứng giọt nước theo từng sợi tóc đen chậm rãi nhỏ xuống. Y phục nguyên bản đạm tử sắc nhuốm máu tươi biến thành ám hồng sắc. Vết thương vẫn chảy máu. . Hòa vào nước. . Dưới chỗ đứng hình thành một vũng máu loãng. .

Giờ phút này hai tay Liễu Tàn Ngọc bị thiết liên quấn quanh nâng lên. Mũi chân miễn cưỡng có thể chạm vào mặt đất. Từng giọt nước che đi mục mâu tử sắc yêu mị. Thấy không rõ biểu tình của hắn. Không biết ở trong này bao lâu, không biết bây giờ là giờ nào, không biết chỗ Lê Chiêu thế nào. Đối với đau đớn trên người đã muốn chết lặng. Còn có thể sống về sau cũng không biết cái gì là đau đớn . . Ha hả có lẽ như vậy cũng tốt. . Nở nụ cười tự giễu. Như vậy chết thật đúng là giống mấy năm trước mà. Chính mình mấy năm trước suy nghĩ cái gì. . Đã quên. . Có lẽ suy nghĩ hải đi báo thù thế nào. Suy nghĩ có chút bay xa lại nghe thân âm cửa đá mở ra.

“Hống. .” Tiêu Kình đứng trước. Lập tức từ từ đi qua hành lang dài. Mở cửa sắt đi tới trước mặt Liễu Tàn Ngọc: “Đang suy nghĩ gì, Ngọc. .” Thấy Liễu Tàn Ngọc không trả lời. Cũng không tức giận, từ từ mở miệng nói: “Đã ba ngày. . Không muốn nói cái gì sao? . . Nhưng không sao. . Ta có thời gian. .”

Ba ngày sao? . . Đã ba ngày sao. . Thật đúng là nhanh . . Mình chỉ có thể tiếp tục chống đỡ vài ngày. . Lấy thể lực hiện tại nhiều nhất là ba ngày. . Ba ngày sau. .

Liễu Tàn Ngọc trầm mặc, rốt cục chọc giận Tiêu Kình. Không để ý vết thương trên người hắn. Nâng cằm Liễu Tàn Ngọc bắt hắn nhìn mình: “Sao . . Vẫn không nói lời nào sao. . Ngươi muốn đi ra ngoài chứ. . Ân? . .”


Bởi vì động tác của Tiêu Kình làm rách miệng vết thương trên tay Liễu Tàn Ngọc. Đau đớn cắn chặt răng. Nhìn Liễu Tàn Ngọc như vậy Tiêu Kình càng thêm phẫn nộ. Vì sao ngay cả như vậy vẫn không chịu khuất phục ta. . Khóe miệng nở nụ cười tàn nhẫn: “Vẫn là . . . Ngươi chờ mong ai tới cứu ngươi chứ. . Ngọc. . Điệp xinh đẹp của ta. .” Tay kia chạm vào gương mặt Liễu Tàn Ngọc, lau đi nước trên mặt, chậm rãi nói: “Biết vì sao lấy nước dội trên người ngươi không. .” Tựa hồ biết Liễu Tàn Ngọc không có trả lời, chậm rãi nói: “Bởi vì lúc ngươi mê man vẫn gọi tên một người. . Một cái tên thực đáng ghét. . Cho nên ta muốn ngươi thanh tỉnh, như vậy sẽ không từ miệng của ngươi nghe được cái tên dơ bẩn kia. . Vì sao ngươi không hận hắn? . . Hắn là kẻ có được ngươi nhưng không trông nom ngươi sống hay chết, để cho ngươi quay về chỗ của ta. . Thật sự là buồn cười. . Là vì ngươi trúng độc của ta? . . Vì giải độc nên để ngươi trở về? . . Ta đây có thể nói cho ngươi biết. . Chỉ cần dùng Thiên Sơn Tuyết Liên có thể hoàn toàn giải độc. Thiên Sơn Tuyết Liên trong hoàng cung còn có một chi. Hắn không có khả năng không biết, cho nên hắn cố ý cho ngươi trở về. Hắn, cho tới bây giờ đều không cần ngươi. . Chỉ đùa bỡn ngươi mà thôi. .”

Là như thế phải không. . Là nhứ thế phải không. . Ta đây hẳn là phải hận hắn sao. Đừng nói giỡn. . Ta tin tưởng hắn. . Ta thương hắn. . Thầm nghĩ phải lưu ở bên cạnh hắn. Nhìn hắn chỉ mỉm cười với một mình ta. Cảm thụ ôn nhu hắn chỉ dành cho một mình ta. . Ỷ lại hắn. . Đem hết thảy đều giao cho hắn. . Sau đó vĩnh viễn lưu bên cạnh hắn. Ngươi, vĩnh viễn không có khả năng hiểu được, Tiêu Kình.

Nhìn đôi mắt kia không chút thay đổi. Tối tăm trong mắt Tiêu Kình chậm rãi mở rộng: “Ngọc. . Nếu ngươi muốn rời khỏi nơi này. . Ta có thể cho ngươi hai loại lựa chọn. . Thứ nhất. . Giết Liễu Tàn Nguyệt. . thứ hai. . Quay về Tiêu môn.”

Quay về Tiêu môn? Ý là bảo ta khuất phục ngươi. Làm người của ngươi sao? Khóe miệng gợi lên nhất mạt tươi cười, dùng khí lực còn sót lại nói: “Ta cự tuyệt. .”

Buông hai tay. Tiêu Kình không thể kìm chế cười ha hả: “Ha ha. . Ha ha. . Tốt lắm tốt lắm. . Đây mới là Điệp ta xem trọng. . Yên tâm đi. . Ta sẽ tự mình đi giết Liễu Tàn Nguyệt. . Sau đó mang đầu hắn trở về cho ngươi. . Đến lúc đó cũng đừng không dám nhìn. .”

Xoay người đi vài bước, Tiêu Kình dừng lại tiếp tục nói, ngữ khí không bừa bãi như lúc trước mà thản nhiên lộ ra lãnh ý cùng sát khí: “Điệp nhi của ta. . Đã quên nói cho ngươi biết. . Thứ ta không chiếm được. . Thì người khác cũng đừng có được. . Nếu ngươi không muốn khuất phục ta. . Ta đây liền đem ngươi khóa ở trong này. . Cho đến khi ngươi chết. . Nếu bọn họ muốn tới đoạt ngươi. . Ta liền giết ngươi sau đó làm ra một loại độc dược có thể khiến thi thể không hủ hóa. . Cho ngươi vẫn sống ở chỗ này. . Ngươi vĩnh viễn đều không thể rời ta. . Vĩnh viễn đều ở bên cạnh ta. .” Dứt lời liền xoay người rời đi. Chỉ nghe tiếng cửa đá đóng lại. Lại là một mảnh tĩnh mịch. .

Sau một hồi. Liễu Tàn Ngọc mới nhẹ nhàng nở nụ cười: “Kẻ điên. . Tiêu Kình, ngươi thật là một kẻ điên. . Khụ khụ khụ. .” Đáng chết, độc lại muốn phát tác. Đầu hảo đau, mệt mỏi quá. . Nguyệt. .

“Vẫn chưa triệu tập đủ mọi người sao. .” Lê Chiêu hỏi hắc y nhân phía sau. Trong thanh âm có chút lo lắng.


“Còn thiếu một số người. . Đều đang trở về . . .” Hắc y nhân quỳ một gối xuống đất, cung kính trả lời. .

“Không chờ nữa . . Ngày mai liền động thủ. . Mệnh lệnh mọi người hôm nay chuẩn bị tốt . . Đừng để đến lúc đó nhiễu loạn không ra cái gì. .”

“Vâng.” Hắc y nhân nhanh chóng ly khai đình viện. .

Lê Chiêu nhìn Hàn Quang đứng một bên, hỏi: “Làm sao vậy? . .”

“Sở Hồng Tú. . Đào tẩu . .” Hàn Quang nói. .


“Sao lại để cô ta chạy. . Bảo vài ảnh vệ đuổi theo. Cẩn thận đừng để bị phát hiện. Sau đó nghĩ tất cả biện pháp mang cô ta về. Nếu đã đến bước này thì không thể do dự. Bây giờ ngươi đi tìm Trác Tâm. . Nếu không muốn hợp tác. . Giết. .” Lê Chiêu không còn vẻ vui tươi, trong mắt tràn ngập sát ý.

“Vâng.” Hàn Quang nhanh chóng tới Trác môn .

—————————————————————-

“Trang chủ. .”Tần Bích Sương có chút lo lắng gọi.

Liễu Tàn Nguyệt nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Thanh âm thản nhiên theo tiếng gió thổi qua: “Không sao . . .”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận