Nhóm Dịch: Bobo TaotaoTrình Du Lễ nói đùa: “Vậy xem ra anh không cần nhảy khỏi cửa sổ để chạy trốn rồiTần Kiến Nguyệt bị trêu chọc, cũng thẹn thùng cười nói: “Em làm gì quá đáng vậy chứ.”Trình Du Lễ không nói gì nữa, anh đứng lên, chậm rãi nói: “Anh đi về đây.”Cô khựng lại một chút, che giấu sự cô đơn trong đáy mắt, sau đó gật đầu nói: “Được, anh lái xe cẩn thận.”Anh nhẹ giọng trả lời: “Được.”Trình Du Lễ dường như không bao giờ vội vàng làm bất cứ điều gì.Đối với anh mà nói, không có việc gì không thể làm được.
Chỉ có anh vui hay không vui, anh không bao giờ tranh giành với thời gian.Bao gồm cả nụ hôn chưa hoàn thành của họ.Tần Kiến Nguyệt yên lặng nhìn theo hướng bước đi của anh.Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, cô lại đuổi theo nói: “Đúng rồi, khoá cửa có chút cũ, có thể anh không mở được, để em giúp anh mở.”Trình Du Lễ dừng bước chân lại, “Được.”Nhường đường cho cô, Tần Kiến Nguyệt đi lên phía trước.Trong sân phảng phất mùi thơm của hoa.
Trình Du Lễ chầm chậm đi theo phía sau cô.Tóc của Tần Kiến Nguyệt rất dài, một màu đen tuyền phủ kín lưng của cô.
Từ nhỏ cô đã học diễn xuất, dáng người rất đẹp.
Bước chân trên mặt đất cũng vô cùng nhẹ nhàng thanh thoát.
Gió thổi tung mái tóc dài của cô, để lộ chiếc cổ trắng ngần.Cô đưa tay kéo cái chốt cửa gỗ nặng trịch.Giây tiếp theo, bàn tay to lớn của người đàn ông đặt trên mu bàn tay của cô.Chốt cài cửa vừa được tháo ra lại bị anh khoá lại.Cánh cửa sắp sửa mở ra lại bị chốt cài này đóng lại.Tần Kiến Nguyệt kinh ngạc xoay người lại thì bị kéo vào vòng tay của anh.Trong nháy mắt, một nụ hôn bất ngờ rơi xuống mà không báo trước.
Cô không khỏi phải nhón chân lên khi eo đang bị siết chặt, cánh tay ngượng ngùng ôm lấy lưng anh.Không hoàn toàn phù hợp với phong cách thường ngày của anh, nụ hôn này ấm áp và kéo dài, hung mãnh và xảo quyệt.Tần Kiến Nguyệt cảm giác bản thân mình đang bị hơi nóng này cắn nuốt.Sau khi hôn xong, cô bị buông ra, hô hấp hỗn loạn.Mí mắt run rẩy, khiếp sợ nhìn anh.Trình Du Lễ nhìn chằm chằm Tần Kiến Nguyệt, cuối cùng thản nhiên mỉm cười.Một giọng điệu có chút cáu kỉnh vang bên tai cô, thấp đến mức chỉ còn lại tiếng thở dốc: “Một câu giữ lại em cũng không nói phải không?”.