Nhóm Dịch: Bobo TaotaoTầm mắt của cô đặt trên người anh, nhưng tầm mắt của anh lại không dừng lại vì cô.
Một ánh nhìn diễn ra hàng trăm lần mỗi ngày, giờ đây lại trở thành lời tạm biệt cuối cùng của cô.Bước đến cửa, đột nhiên có người đưa chân ra.
Không biết là cố ý hay vô tình.
Tần Kiến Nguyệt ngã mạnh xuống.Cằm đập thật mạnh vào cửa bậc thang.
Khoảnh khắc đó, cơ thể như chết lặng.
Trái tim đang nóng như lửa rơi thẳng xuống đầm lầy, chìm thật sâu.Toàn bộ quán ăn tức khắc yên lặng một giây.Người phản ứng đầu tiên là chàng trai trẻ đang nhàn nhã gọi món trước quầy lễ tân.
Anh ta quay đầu nhìn lại thì phát hiện ra có một cô gái vừa ngã xuống đất, anh ta lập tức đỡ lấy Tần Kiến Nguyệt, ân cần hỏi: “Không sao chứ, ngã trúng chỗ nào rồi?”Bả vai cô được đỡ lấy.Người này tên là Kỳ Chính Hàn, mỗi người bạn của anh cô đều quen thuộc —— tự làm mình quen thuộc.Tần Kiến Nguyệt tránh khỏi sự quan tâm của anh ta, cổ họng bị tắt nghẹn, một chữ cũng không nói ra được.
Cô lắc đầu, chật vật bò dậy khỏi mặt đất.
Xương cốt đau nhức khiến cô cảm thấy chân mình như đang bay, run rẩy như giây tiếp theo sẽ ngã xuống vậy.Ù tai.
m thanh ồn ào cách cô rất xa, trở nên vô cùng nhỏ.
Chỉ còn lại một giọng nói trong trẻo vang lên: “Có cần đưa đến bệnh viện xem một chút không?”Trình Du Lễ không rõ tình trạng của cô nên hỏi một câu như vậy.Tần Kiến Nguyệt đã đẩy cửa đi ra ngoài, những luồng gió nóng vội vã luồn qua người cô.
Qua tấm kính của quán ăn, cô quay lại tham lam nhìn anh lần cuối cùng.Cùng lúc đó, cô thấy mặt mình đầy máu.Cô và cô chật vật làm bạn, cùng nhau ôm lấy lòng tự trọng của mình khóc ra máu.……Tần Kiến Nguyệt đứng ở trước cửa kính, hơi ngẩng đầu, ánh mắt vô hồn, không biết đang xem cái gì.Chuông gió hình bươm bướm kêu leng keng trước cửa suốt bao năm nay.“Thích thì anh mua cho em một cái?” Giọng nói của Trình Du Lễ khiến tinh thần cô hồi phục lại, anh chỉ vào chiếc chuông gió kia rồi nói.Tần Kiến Nguyệt lắc đầu, không lên tiếng.“Vào thôi nào.” Anh đẩy cửa cho cô.Hôm nay trong tiệm có chút đông đúc.Phần lớn là học sinh, hai người trưởng thành bọn họ có chút không hoà nhập nổi.Tần Kiến Nguyệt cột tóc lại, để lộ ra chiếc cổ trắng ngần.
Trình Du Lễ bình thản ngồi đối diện, chăm chú nhìn vào chiếc cổ sạch sẽ và mê người cùng hàng lông mi rủ xuống của cô.Các học sinh ngồi ở bàn bên cạnh đang thảo luận về nguyện vọng đại học.“Trong nhà đang thúc giục kết hôn?” Anh đột nhiên hỏi.Tần Kiến Nguyệt ngẩng đầu liếc anh một cái, gật đầu: “Vâng, đúng vậy.”“Sao vội thế?” Ý của anh là tuổi cô vẫn còn nhỏ.“Mẹ em nói nếu muốn công việc ổn định rồi thì nên bàn tới chuyện kết hôn, bà ấy nói sau này sẽ khó tìm được.
Hơn nữa bà ấy rất thích Vương Thành —— chính là người đàn ông xem mắt cùng em.”Trình Du Lễ nhớ lại một chút, không rõ tâm tình mà cười một tiếng: “Thích anh ta việc gì?”“Em không biết, anh ta rất giỏi dỗ người lớn.”.