Nhóm Dịch: BoboTaotaoTruyện chỉ được đăng tải trên tr.u.ye.nhdx và d.tr.uye.n, mọi web khác đều là ă.nc.ap, qua web chính ủng hộ ạ"Được." Tần Kiến Nguyệt gật đầu.Xe hôm nay là Mercedes-Benz do anh tự lái tới đây, Tần Kiếm Nguyệt ngồi ở ghế phụ, thắt dây an toàn.Cô mở cuốn sổ ra, nhìn vào bức ảnh của hai người họ.Không ngờ bức ảnh đầu tiên họ chụp cùng nhau lại là ảnh giấy chứng nhận kết hôn.Cuộc hôn nhân đến quá vội vàng và vội vã, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có một cuộc hôn nhân chớp nhoáng như vậy.Tần Kiến Nguyệt dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của Trình Du Lễ trong bức ảnh.Sáng sớm anh ấy đi cắt tóc, bộ râu cạo ngắn khiến anh ấy nhìn năng động hơn.
Ánh sáng trong trẻo chiếu vào mắt anh, khiến đôi mắt anh như như rực rỡ hẳn lên.
Nếu đôi mắt anh hiền lành như làn nước trong vắt quanh năm thì đôi mắt này hôm nay như dòng suối ấm áp tỏa sáng dưới ánh nắng thiêu đốt.Dáng người đẹp lại giàu có là có thể dễ dàng có được cô vợ trẻ.Tần kiến Nguyệt vén tóc trên thái dương ra sau tai, để lộ khuôn mặt mộc mạc.
Người chụp ảnh là một cô gái, vừa vuốt tóc cô vừa mỉm cười nói: “Trông em rất trong sáng, rất xứng đôi với chồng em.”Câu nói này trực tiếp khiến cho gò má của Kiến Nguyệt trong ảnh hơi ửng hồng.Chỉ cần Trình Du Lễ hút thuốc, Tần Kiến Nguyệt ngơ ngẩn nhìn bức ảnh một lúc lâu.Rồi anh mở cửa ngồi vào, mang theo hơi nóng mùa hè và mùi khói thoang thoảng.
Tần Kiến Nguyệt vội vàng cất giấy chứng nhận đi."Đưa em về nhé?" Anh hỏi."Dạ." Tần Kiến Nguyệt gật đầu.Đang lái xe trên đường, Trình Du Lễ đột nhiên nói: "Có vẻ như chúng ta vẫn còn một việc rất quan trọng phải làm."“Việc gì?” Cô không hiểu.
Từ “rất quan trọng” khiến cô hoảng hốt.Anh liếc nhìn cô: “Hãy suy nghĩ kỹ một chút.”"Ừm...phòng cưới à?""Không cần vội đâu.
Anh cứ từ từ mà lựa chọn."Tần Kiến Nguyệt suy nghĩ một chút: "Khu vực và giá cả thế nào?"Trình Du Lễ nói: "Không cần để ý những thứ này, tất cả đều xem em có thích hay không.
Không có gì anh không mua nổi."Nghe vậy, Tần Kiến Nguyệt đột nhiên cảm thấy thân hình của anh đột nhiên trở nên uy nghiêm cao lớn hơn rất nhiều.
Cô ngoan ngoãn nói: “Được, em sẽ không để anh tốn kém.”"Em không cần phải nhạy cảm như vậy, tiêu tiền thì tiêu tiền thôi." Trình Du Lễ nghiêng đầu nhìn cô, dùng một tay còn lại vuốt ve mái tóc rối tung trên vai cô một cách trìu mến.
"Một ngôi nhà rất quan trọng, cũng không phải chỉ ở trong một hoặc hai năm."Những lời này khiến Tần Kiếm Nguyệt trong lòng ấm áp, cô cong môi hỏi: “Chẳng lẽ anh muốn hỏi về hôn lễ?”“Anh sẽ sắp xếp, em không cần lo lắng.”Cô nghĩ một lúc liệu còn điều gì khác còn bị bỏ sót không, có phải là— “Em vẫn chưa gặp bố mẹ anh phải không?”Trình Du Lễ nói: “Về sau sẽ có rất nhiều cơ hội gặp được.”Tần Kiến Nguyệt thật sự không hiểu hiện tại anh đang suy nghĩ gì: “Vậy còn chuyện gì nữa…”Anh tạm thời không trả lời, nhưng một lúc sau anh giảo hoạt khẽ nhếch khóe môi liếc nhìn cô: “Thật sự không nghĩ đến à?”Tần Kiến Nguyệt vô tội lắc đầu.Đằng trước có một ngã tư đèn đỏ, Trình Du Lễ đạp phanh, dừng lại trong vạch.
Anh đột nhiên nghiêng người đến, vòng tay qua vai cô, như muốn ôm cô, nhưng môi anh vẫn ở trên tai cô.
Bên cạnh tai cô mờ mờ ám ám nói: “Khi nào thì động phòng?Hai tai cô đỏ bừng vì bị anh dụ dỗ, cô hoảng sợ vặn vẹo ngón tay, không chịu thua, cô kiên trì trả lời: “Đây là quyết định của anh.”Trình Du Lễ mỉm cười: “Anh có thể một mình quyết định à?”"...".