Mấy ngày sau Nam Gia Ngộ xuất viện, vì anh chỉ bị thương nhẹ nên cũng không cần ở đây dài lâu.
Hứa Duật Sâm cũng thế, cứ vậy hai người đàn ông gây ra chuyện lớn ung dung rời khỏi bệnh viện với cơ thể khỏe mạnh còn bỏ lại Đường Dịch bên trong bệnh viện với thương tích đầy người, mắt cũng không thấy được ánh sáng nữa.
Đường Dịch đã ở đây mấy hôm, cô cũng bắt đầu thích ứng được việc không thấy ánh sáng.
Cô tập cách đi, học cách làm quen với bóng tối, cũng may Khương Thần bên cạnh cô suốt 24h nên cô cũng yên tâm làm sao.
Đường Dịch ngồi trên giường bệnh, Khương Thần đưa li nước cho cô, cô cầm lấy rồi nắm chặt li nước trong tay.
“Thấy em như thế này anh cũng yên tâm rồi” Khương Thần kéo ghế ngồi xuống.
“Mạng sống của em còn giữ được là may mắn rồi, em không thể vì những chuyện này mà bỏ đi tính mạng của mình, không thể bước tiếp tiến về phía trước được” Đường Dịch nói.
Khương Thần mỉm cười, anh nắm lấy tay cô rồi bảo: “Đợi sau khi em khỏe hơn, anh đưa em rời khỏi đây, em có đồng ý không?”.
“Rời khỏi nơi này, tránh xa Nam Gia Ngộ và Hứa Duật Sâm” Khương Thần nói.
Đường Dịch khựng lại.
Cô đã biết những chuyện xảy ra vừa qua, biết được mục đích của Nam Gia Ngộ cũng như lúc này Hứa Duật Sâm đang rất hận mình.
Đắn đo một lúc, cô gật đầu.
“Em…muốn rời khỏi đây”.
Khương Thần mỉm cười, anh ôm lấy cô: “Tốt quá, chúng ta rời khỏi đây, như vậy sẽ không sống trong đau khổ nữa”.
…
Nam Gia Ngộ lúc này chẳng hề để tâm đến việc Đường Dịch lúc này ra sao.
Giác mạc của cô không thể dùng được nữa, bây giờ anh đang dốc hết sức mình tìm một giác mạc phù hợp sớm hơn dự định.
Nam Gia Ngộ ngồi ở bàn làm việc, anh quay ghế nhìn ra cửa sổ.
Mấy ngày qua anh bị thương như vậy nhưng Lâm Thường Hi không xuất hiện cũng không hề đến thăm anh.
Cô…không biết gì sao?
…
Lâm Thường Hi lúc này ở sân bay, cô đã biết chuyện Nam Gia Ngộ gây ra chuyện lớn khiến cho giác mạc của Đường Dịch không thể dùng choc a phẫu thuật sắp tới.
Cô tắt điện thoại đi, đi đến thùng rác ném vào đó rồi đẩy kính râm đi vào trong.
Lên máy bay, Lâm Thường Hi nhìn ra cửa sổ.
Nam Gia Ngộ đã làm hỏng chuyện rồi…cô cũng không còn lí do gì phải ở đây nữa, ở bên cạnh một người đàn ông như anh ta thật khiến người khác chán ghét làm sao, sự chiếm hữu, cái gọi là tình yêu của Nam Gia Ngộ làm cho cô thấy thật buồn nôn.
“Anh hết giá trị lợi dụng rồi”.
Lâm Thường Hi mỉm cười, tạm biệt Nam Gia Ngộ, sau chuyến bay anh và tôi chẳng thể gặp lại nhau nữa đâu.
Cứ thế Lâm Thường Hi rời đi trong im lặng, đối với cô gái này Nam Gia Ngộ chỉ để lợi dụng, bởi vì anh có giá trị với mình.
Nhưng sau chuyện này Lâm Thường Hi không cần nữa, việc tìm giác mạc phù hợp cô vẫn nên tự thân vận động thì hơn.
…
Bệnh viện.
Đường Dịch ngồi ở ghế nghe nhạc, Khương Thần có chuyện rời đi, còn Phó Hạc Hiên vẫn chưa giải quyết xong mấy việc quan trọng nên vẫn chưa thể đến đây với cô.
Cửa phòng bệnh lúc này được đẩy ra, Hứa Duật Sâm bước vào, Đường Dịch đang đeo tai nghe nghe nhạc nên cô không biết có người đi vào phòng của mình.
Hứa Duật Phong cũng rất cẩn thận, anh đi đến đứng gần cô.
Đường Dịch ngân nga theo tiếng nhạc, còn anh đứng cạnh chỉ im lặng nhìn cô gái nhỏ trước mắt.
Đứng đó một lúc, Hứa Duật Phong muốn đưa tay chạm vào người cô nhưng lại vội rút tay lại.
Anh quay lưng rời khỏi phòng bệnh của Đường Dịch, bản thân cũng không thể hiểu nỗi mình đang làm trò gì ở đây nữa.
Nếu như để ai đó phát hiện thì anh chẳng khác gì tên biến thái ngầm.
Hứa Duật Phong đi đến thang máy thì thấy Phó Hạc Hiên đến đây, anh vội nép mình vào một góc tường để cho Phó Hạc Hiên đi qua.
Cũng may là tránh mặt kịp, nếu như Phó Hạc Hiên thấy anh ở nơi này nhất định sẽ nghi ngờ…
“Mình…phải đưa Đường Dịch rời xa tên này” Hứa Duật Phong nói nhỏ, sau đó anh đi đến thang máy.
Phó Hạc Hiên đến phòng bệnh của Đường Dịch, nhìn thấy cô ngồi ở sofa nghe nhạc thì mỉm cười tiến tới.
Mấy ngày trôi qua cuối cùng Đường Dịch cũng ổn định lại, tâm trạng cũng thoải mái hơn, quan trọng nhất là Đường Dịch đã chấp nhận cuộc sống của mình hiện tại.
Mặc dù mỗi đêm anh đều biết cô nằm trên giường bật khóc, khóc vì tủi thân, vì Nam Gia Ngộ đối xử với mình như thế.
…
Một tuần sau.
Sức khỏe của Đường Dịch đã tốt hơn nhiều.
Cô cũng được xuất viện, Phó Hạc Hiên cũng nhân lúc này chuẩn bị mọi thứ đưa cô rời đi.
Phó Hạc Hiên và Khương Thần muốn đưa cô sang Pháp.
Ban đầu theo kế hoạch là Khương Thần đi cùng cô, nhưng vì nhà có vài chuyện nên anh không thể rời đi được.
Phó Hạc Hiên cũng muốn đi cùng cô, nhưng lại bị ba mình giữ chân lại, anh phải giải quyết rõ ràng với ông thì mới được rời khỏi đây.
Đường Dịch thì không đợi được nữa, cô muốn rời khỏi đây, bởi vì nơi này đã làm trái tim cô tổn thương nhiều rồi.
Cuối cùng cả hai phải bàn bạc lại với nhau, đành sắp xếp cho Đường Dịch đi cùng người của mình sang đó trước, anh và Phó Hạc Hiên sẽ đi sau.
Khương Thần và Phó Hạc Hiên đứng nhìn Đường Dịch được đẩy vào trong, nhưng cả hai không biết rằng…
…
Đêm.
Nam Gia Ngộ tắm xong, anh đi ra cầm điều khiển ti vi bật lên.
Trên ti vi lúc này đang chiếu tin tức.
“Chuyến bay đến Pháp vào chiều hôm nay đã xảy ra sự cố, máy bay đã rơi xuống biển, các hành khách trên chuyến bay đã…”.
Nam Gia Ngộ nhìn màn hình ti vi, đó không phải là chuyến bay thư kí nói cho anh biết sao?
Đó là chuyến bay có Đường Dịch bước lên mà?